Nhờ vào 250 tệ của Hạ Huân, hai ngày còn lại Chu Tĩnh cũng không đến mức phải ăn đất mà sống. Trường học đã gửi thông báo cho Khắc Tiểu Phàm, cậu ấy sẽ quay lại đi học vào tuần sau.
Về vụ trộm tiền, cuối cùng là Phòng Kỷ luật lên tiếng đính chính rằng không phải Khắc Tiểu Phàm trộm tiền, nhưng cũng không nói rõ là Vương Hàm nói dối, chỉ bảo đã điều tra rõ, đúng là có vụ trộm xảy ra, nhưng cũng xác nhận Khắc Tiểu Phàm không hề vào phòng thí nghiệm.
Cô giáo Diệt Tuyệt cuối cùng vẫn bảo vệ Vương Hàm, còn chuyện Vương Hàm có phải bồi thường số tiền lớp phí đó hay không, Chu Tĩnh chẳng buồn quan tâm. Cô vẫn kiên trì gọi điện cho Thiên Đường Di Động mỗi ngày, nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ là một số không tồn tại.
Còn cha mẹ nguyên chủ những ngày này cũng chưa từng gọi cuộc nào, khiến Chu Tĩnh đến giờ vẫn mù tịt về hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ.
Dù sao thì cuối tuần vẫn cứ phải trôi qua.
Ở trường Dục Đức, học sinh cuối tuần không bắt buộc ở lại ký túc. Ngoại trừ một số học sinh ở vùng sâu vùng xa hoặc ở tỉnh ngoài, phần lớn đều về nhà.
Chu Tĩnh cũng muốn về nhà, nhưng thứ nhất cô không biết nhà ở đâu, thứ hai về rồi chắc chắn sẽ bị lộ. Nghĩ tới nghĩ lui, thôi cứ tranh thủ cuối tuần ra ngoài sớm một chút, xem có thể kiếm được công việc làm thêm cuối tuần nào không, vừa trả nợ cho Hạ Huân, vừa kiếm tiền ăn cho tuần tới.
Tối thứ Sáu, Phùng Yến đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Thấy Chu Tĩnh vẫn ngồi ngẩn ra trong ký túc, cô tiện miệng hỏi: "Chị chưa đi à?"
"Chị ở lại tối nay," Chu Tĩnh đáp.
Vương Hàm nghe vậy, kinh hãi nhìn cô một cái, động tác thu dọn nhanh như gió, chỉ trong chốc lát đã xách đồ rời đi.
Chu Tĩnh thở dài một hơi.
Ký túc xá trống trơn, một mình trong không gian yên tĩnh như vậy, con người rất dễ miên man nghĩ đến những chuyện khác. Ví như bản thân nằm trên bàn mổ, đầy oán hận và không cam tâm. Ví như đứa trẻ chết vì tắc nước ối. Lại ví như ba mẹ Chu, Chu Khắc và Từ Giang Hải.
Bởi vì khi mới mở mắt ra, tất cả đều quá hỗn loạn, khiến cô bối rối đến mức chẳng kịp nghĩ nhiều, cũng coi như là cho cô một lý do để né tránh. Nhưng khi yên tĩnh, nhàn rỗi, lại rất dễ trở về trạng thái luẩn quẩn ban đầu.
Trời nóng hầm hập, chiếc quạt trần trên đầu vẫn quay lạch cạch, Chu Tĩnh kéo chăn trùm kín đầu.
Không nghĩ nữa, lo chuyện trước mắt đi đã.....
Ngày hôm sau, Chu Tĩnh tràn đầy quyết tâm lên đường.
Tủ đồ của nguyên chủ toàn là mấy bộ đồ không đứng đắn, mặc đồng phục học sinh thì bị từ chối vì giống trẻ vị thành niên, mà theo thẩm mỹ của nguyên chủ thì bản thân Chu Tĩnh lại không thể chấp nhận nổi.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo ba lỗ bó sát và quần short đen, gỡ toàn bộ mấy món phụ kiện lấp lánh trên người xuống. Nhìn vào gương, quả thực là đỡ hơn đôi chút, dù cũng chỉ một chút mà thôi. Cô đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, ép hết mái tóc vàng lại, cuối cùng trông cũng không quá lố bịch nữa.
Thế là cô đeo ba lô đinh tán, cầm theo điện thoại rồi ra khỏi cửa.
Trước cổng trường có trạm xe buýt, ngồi xe chừng một tiếng là đến được trung tâm thành phố. Khi Chu Tĩnh bước xuống xe, nhìn dòng người qua lại trên phố, cảm giác như được về lại thế giới quen thuộc.
Không khí đúng rồi, đây mới là nơi cô thuộc về.
Không chần chừ, Chu Tĩnh đi thẳng về phía Đông Thành. Ở Đông Thành có một con phố, hiện tại đang là mùa hội chợ thương mại. Để quảng bá, các gian hàng thường thuê sinh viên làm thêm phát tờ rơi hoặc làm lễ tân. Hồi đại học, Chu Tĩnh từng làm rồi, giờ quay lại Đông Thành, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì mấy.
Thế nhưng lần này, mong muốn của cô lại không thành.
Các chủ tiệm đều từ chối tuyển một cô gái tóc nhuộm vàng như cô, nói rằng nhìn không thân thiện, dễ khiến khách hàng hiểu lầm là làm ăn không đàng hoàng, có khi còn bị dọa chạy mất.
Chu Tĩnh rất bất mãn. Dựa vào đâu mà tóc vàng lại dọa được người? Vậy thì người nước ngoài chắc khỏi cần làm ăn buôn bán luôn à?
Nói đến rát cả cổ họng, mà hết cả dãy phố cũng không có ai chịu nhận cô. Chu Tĩnh buồn bực trong lòng, ngày xưa trông cô thuần phác, là mẫu người ai cũng muốn thuê, phát tờ rơi mà người ta tranh giành. Bây giờ, phượng hoàng rụng lông còn chẳng bằng gà, đi gõ cửa từng nhà mà cũng chẳng ai thèm.
Trời đã ngả chiều, bôn ba cả ngày mà chẳng thu được gì, vừa nóng vừa mệt, cô uống ngụm nước suối, thấy bên cạnh có một tòa nhà văn phòng, định bụng ghé vào đi vệ sinh.
Trong tòa nhà có điều hòa, bước vào là không muốn ra nữa. Chu Tĩnh giải quyết xong thì đứng tạm ở cửa nghỉ vài phút, lại thấy bảng thông báo bên ngoài dán một tờ tuyển dụng.
Là tuyển DJ cho chương trình buổi tối cuối tuần "Mùa hè mát lành" của đài phát thanh. Chu Tĩnh nhìn dòng chữ "buổi tối cuối tuần" liền tỉnh táo hẳn, xem từng dòng một, thấy yêu cầu không quá cao, mình cũng phù hợp, liền gọi số điện thoại trên tờ thông báo.
Đầu dây bên kia là một giọng nam uể oải, không biết có phải vừa ngủ trưa dậy hay không, nghe có vẻ chưa tỉnh ngủ. Anh ta bảo Chu Tĩnh lên tầng ba, tìm một văn phòng góc cuối hành lang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!