Chương 12: Mượn tiền

"Đừng gọi!"

Không khí như ngưng đọng lại.

Vẻ mặt của Chu Tĩnh vẫn điềm nhiên nhàn nhã nhìn chằm chằm Vương Hàm, Hạ Huân và Viên Khang Kỳ thì không lộ biểu cảm gì, còn Diệt Tuyệt thì hơi sửng sốt.

Có lẽ bởi vì cô gái này thường ngày quá đỗi mộc mạc, hiền lành như một cọng cỏ dại bị người ta bỏ qua, nay bỗng nhiên bộc phát cảm xúc dữ dội như vậy, thật sự khiến người ta bất ngờ.

Vương Hàm giật lấy điện thoại từ tay Chu Tĩnh, hành động hơi luống cuống, sau khi tắt máy thì chẳng biết làm gì tiếp theo, chỉ đờ đẫn nhìn cô.

Diệt Tuyệt há miệng định nói gì, nhưng lại để Chu Tĩnh lên tiếng trước.

Cô nói: "Nói đi, bây giờ không có người ngoài, không báo cảnh sát chính là không muốn chuyện này bị làm lớn. Nói ra đi, tôi sẽ xem có thể giúp được gì không."

Giọng cô bình tĩnh, lại có cảm giác kỳ lạ khiến người khác yên tâm. Hạ Huân và Viên Khang Kỳ không nhịn được liếc cô thêm một cái.

Nghe vậy, Vương Hàm nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ôm mặt ngồi thụp xuống đất, bắt đầu nức nở.

Chu Tĩnh không hối thúc, còn Diệt Tuyệt lúc này mới ý thức được sự việc đã chuyển biến, muốn an ủi nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

Cô kiên nhẫn chờ, đợi rất lâu, cuối cùng Vương Hàm mới vừa khóc vừa kể ra sự thật.

Thì ra Vương Hàm cũng là đứa trẻ xui xẻo. Chiều hôm đó, khi nhận được tiền quỹ lớp, cô ra ngoài mua sách tham khảo, ai ngờ lại làm mất tiền.

Nói là mất, cũng có thể là bị trộm. Dù gì lúc tan học đường phố rất đông, Vương Hàm còn cẩn thận gói tiền vào túi vải nhỏ, cột kỹ rồi nhét vào cặp. Vì không yên tâm để tiền ở lớp nên cô mang theo bên người. Ai ngờ cặp bị rạch một đường, túi vải cũng biến mất.

Thật ra, việc thu tiền quỹ lớp là chuyện vừa nhọc công vừa không ai cảm ơn. Vương Hàm lại nhút nhát, là học sinh từ vùng quê thi đậu vào, điều kiện gia đình không khá giả, thường ngày tiết kiệm từng đồng từng cắc. Đột nhiên làm mất một khoản tiền lớn như vậy, cô sợ đến muốn xỉu. Cô nghĩ nếu nói là mất, chắc chắn sẽ phải đền, mà một số tiền như vậy thì cô lấy đâu ra? Càng không dám nói với gia đình.

Vừa hay lại thấy Chu Tĩnh dắt Khắc Tiểu Phàm trèo cửa sổ vào phòng thí nghiệm, lúc đang bất an lo sợ, đầu óc cô bỗng nảy ra một ý tưởng tệ hại.

Làm mất thì không ổn, nếu là bị trộm thì dễ xử hơn nhỉ? Nếu là trộm trong trường, vậy thì trách nhiệm không phải của cô nữa. Khắc Tiểu Phàm là học sinh lớp 20, học dở, lại hay đi theo Chu Tĩnh. Đổ lỗi cho cậu ta, Khắc Tiểu Phàm chắc chắn không thể giải thích rõ, thầy cô đương nhiên sẽ tin Vương Hàm hơn. Như vậy là xong chuyện.

Lúc làm điều xấu, con người luôn có tâm lý may rủi. Vương Hàm không ngờ rằng Chu Tĩnh – người luôn tỏ ra chẳng quan tâm chuyện thiên hạ – lại đứng ra bênh vực Khắc Tiểu Phàm. Cô càng không ngờ rằng Hạ Huân và Viên Khang Kỳ lại chịu ra mặt làm chứng. Vốn đã không giỏi nói dối, giờ đây cô bị dồn đến chân tường, chỉ cần Chu Tĩnh khẽ uy hiếp một chút liền hoàn toàn sụp đổ, thú nhận tất cả.

Không ai ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Diệt Tuyệt mặt mày rối loạn đủ kiểu biểu cảm, còn Chu Tĩnh thì vẫn chăm chú nhìn Vương Hàm, trong lòng có chút tiếc nuối.

Từ góc nhìn của giáo viên, vì vị trí đặc thù của mình nên quả thực rất khó giữ được sự khách quan. Nhưng Chu Tĩnh không phải giáo viên của Dục Đức, càng không phải học sinh ở đây. Cô chỉ là một người ngoài đứng nhìn, nên có thể bình tĩnh hơn.

"Tôi không cố ý nói dối đâu…" Vương Hàm vừa khóc vừa nói với Chu Tĩnh, "Xin lỗi cậu."

"Câu này không nên nói với tôi." Chu Tĩnh nói: "Cậu nên nói với Khắc Tiểu Phàm. Hoàn cảnh của cậu đúng là đáng thương, nhưng cậu không vô tội. Cậu làm mất tiền, dù là vô tình hay bị trộm, cũng không thể lấy đó làm cái cớ để nói dối. Hoàn cảnh của bản thân cậu cũng không thể là lý do để vu oan cho người khác." Cô ngừng lại rồi nói tiếp: "Nếu tôi không bênh vực Khắc Tiểu Phàm, nếu Hạ Huân và Viên Khang Kỳ không ra mặt, nếu không ai tra hỏi, cậu có chủ động nói ra không?"

Câu hỏi sắc bén khiến Vương Hàm ngẩn người. Diệt Tuyệt không nói lời nào, Hạ Huân ngạc nhiên liếc nhìn cô.

"Cậu sẽ không đâu. Cậu chỉ "mừng thầm", chỉ nghĩ cách để mọi chuyện êm xuôi. Còn Khắc Tiểu Phàm có bị đuổi học hay không, có bị ảnh hưởng cả đời hay không, cậu sẽ không quan tâm, cũng không muốn quan tâm. Dù cậu ấy có bị hủy cả tương lai thì liên quan gì tới cậu? Cậu vẫn là học sinh giỏi, cậu không hiểu mình đã làm gì đâu."

Sắc mặt Vương Hàm trắng bệch.

Chu Tĩnh khẽ thở dài: "Nên tôi không thấy thương hại cậu." Cô nhìn về phía Diệt Tuyệt, đã không còn nói nổi một lời: "Cô ơi, giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, có thể để Khắc Tiểu Phàm quay lại học chưa? Còn Vương Hàm nên xử lý thế nào," cô nhún vai, "Chuyện đó không liên quan đến em."

"OK, giải quyết xong." Cô phẩy tay, "Tôi đi trước, mấy người cứ từ từ bàn bạc." Nói rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Phía sau Diệt Tuyệt và Vương Hàm có biểu cảm gì, Chu Tĩnh cũng chẳng buồn quay lại nhìn.

Cô bước ra hành lang, chống hai tay lên lan can, thở hắt ra một hơi thật dài.

Như thể mối uất ức trong lòng suốt bao năm cuối cùng cũng được hóa giải. Cô chưa từng quên cảm giác oan ức của mình những năm cấp ba, cho nên cô thực sự không thể "rộng lượng tha thứ" cho Vương Hàm. Mà tha thứ – vốn chỉ có Khắc Tiểu Phàm mới có quyền nói tới. Cô không thể thay cậu ấy quyết định chuyện này.

Chỉ tiếc là, những năm cấp ba của cô lại chẳng có một "chị đại bá đạo ngầu lòi" nào giúp cô giải oan cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!