Chương 10: Làm chứng

"Hả?" Cô theo phản xạ định nói không phải, nhưng nghĩ lại, đúng là cô đang rất thiếu tiền thật. Nhưng còn chưa kịp trả lời thì Hạ Huân đã quay người rời đi.

Chu Tĩnh: "…"

Lũ trẻ con thời nay sao mà vô tình thế nhỉ? Vốn còn định nhờ cậu ta đứng cạnh giữ hộ cái máy ảnh này, biết đâu còn thu hút được khách. Đó gọi là hiệu ứng quảng cáo mà! Ai ngờ người ta đi cái rẹt, câu khách chưa kịp nói xong đã mất hút.

Cô chống cằm, chợt nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm: "Sao cứ cảm thấy như quên mất chuyện gì quan trọng nhỉ…"

Lúc đi cùng Tiểu Lục tới phòng thí nghiệm, chẳng phải còn hai người nữa sao? Soái ca số 1 và số 2? Chính là nhân chứng sống còn gì! Thầy cô ở Dục Đức rõ ràng không tin Tiểu Lục – một học sinh cá biệt, cũng không tin cô – một "hội bạn thân", nhưng nếu là học sinh giỏi lớp chọn lên tiếng, hiệu quả có lẽ sẽ khác ngay?

Dù chưa chắc có tác dụng, nhưng ít ra Hạ Huân và Viên Khang Kỳ đều có gương mặt điển trai, lời họ nói, con gái chắc chắn sẽ tin hơn.

Chu Tĩnh suy tính tới lui, định gọi cho hai người kia để bàn chuyện làm chứng, rồi lại nhớ ra nguyên chủ chẳng có số điện thoại của họ.

Nhưng ý tưởng này vẫn khả thi.

Nghĩ là làm, Chu Tĩnh lập tức đứng dậy. Dù gì ngồi đây cũng chẳng bán được, chi bằng đem rao bán online còn có hi vọng hơn.

Việc cần làm trước mắt là tìm cách nhờ hai người kia làm chứng cho Tiểu Lục.

Tối hôm đó, cô trằn trọc mãi không ngủ được. Đến mức giường dưới – Phùng Yến – nửa đêm còn nghe thấy tiếng lật người của cô vang lên từ trên giường.

Sáng hôm sau, Chu Tĩnh dậy rất sớm. Cô lục tung tủ quần áo mà không tìm nổi một bộ nào bình thường. Cái thì rách, cái thì lưới, chỗ thì kim loại, chỗ thì đinh tán. Cô đau lòng vô cùng – một cô gái rõ là xinh xắn bình thường, sao gu thẩm mỹ lại âm điểm thế này?

Cuối cùng đành bất đắc dĩ lấy ra bộ đồng phục xấu hoắc của Dục Đức – áo phông váy ngắn, trên còn có hai sọc.

Dù sao cũng còn đỡ hơn bộ đồng phục "bao bố xanh" hồi cấp ba của cô.

Khi cô mặc đồng phục ra ngoài, Phùng Yến rõ ràng bị dọa sợ, vẻ mặt kinh ngạc như gặp ma, định hỏi nhưng lại không dám, đành nuốt vào trong.

Chu Tĩnh cười: "Chào buổi sáng." Rồi phóng khoáng vác cặp đi luôn.

Cô không ăn sáng, vì… thẻ cơm đã hết tiền. Cô vừa hỏi đường vừa đến khu lớp chọn.

Lớp chọn của Dục Đức ở tầng ba, nằm cùng tầng với các lớp khối Tự Nhiên, được ưu ái đặc biệt. Cả tầng vắng lặng khác thường. Dù chưa đến giờ học nhưng lớp đã ngồi kín người, người thì đọc sách, người thì luyện tiếng Anh, cả tầng toát ra khí chất "ta là học sinh giỏi".

Chu Tĩnh đi tới cửa lớp, đúng lúc có một nam sinh thấp thấp chuẩn bị vào lớp, liền vỗ vai cậu ta, nói: "Ê, giúp mình gọi Hạ Huân lớp cậu ra chút."

Nam sinh kia nhìn cô xa lạ, nghi ngờ hỏi: "Bạn là ai?"

"Lớp 20, Chu Tĩnh."

Nói xong câu đó, rõ ràng thấy cậu nam sinh kia sững người, nhìn cô với ánh mắt càng nghi ngờ hơn. Cô đã rửa mặt sạch sẽ, còn mặc đồng phục, có khi càng khiến người ta hoảng sợ. Cậu ta lập tức lùi lại một bước như thấy ma, quay đầu chạy vào lớp hét to: "Huân ca, có người tìm, là Chu Tĩnh lớp 20!"

Chu Tĩnh thề, khoảnh khắc đó lớp chọn nổ tung như nước sôi vậy!

Giống như đổ xăng vào lửa, tiếng ồn ào lập tức vang lên, cô thấy cả đám người trong lớp rướn cổ ngó ra, tò mò lẫn hoang mang. Người nhận ra cô thì càng khủng khiếp, quay đầu thì thầm với người sau, chỉ trỏ rôm rả.

Chu Tĩnh: "…"

Tuyệt thật. Giờ cô đã hiểu tâm lý của những con khỉ trong sở thú bị vây xem là như thế nào rồi.

Lớp chọn gì mà cũng ồn như chợ!

Thỉnh thoảng còn nghe thấy vài câu như "cải tà quy chính", "không phải đến tìm Lâm Cao à?", "thách đấu?", "tỏ tình?"…

Người nổi tiếng của trường, đại ca Dục Đức, học bá long trời lở đất, quả không hổ danh.

Một phút sau, cô thấy Hạ Huân bước ra từ lớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!