Mùi máu tươi cùng đám kên kên rốt cục cũng đưa tới vị khách không mời.
Đuổi đến trước hết là một con sư tử cái, La Kiều nhận ra nó, trước đó từng gặp nó hai lần trong lãnh địa của sư đàn Áo La Tư. Bộ dáng nó có vẻ không tốt, so với lần gặp mặt trước đó còn gầy yếu hơn, xương sườn đều thấy rõ ràng.
Sư tử cái Lam Ny cũng nhận ra La Kiều, vô luận thế nào, trước đó La Kiều đã lưu lại cho nó một ấn tượng quá sâu. Nó lần đầu tiên gặp trường hợp liệp báo đơn thương độc mã dám xông về phía mình, tuy có lẽ đối phương chỉ tỏ vẻ mà thôi, nhưng nó cũng bội phục lòng can đảm của đối phương. Bất quá, lúc này phần lớn lực chú ý của nó đều đặt vào thi thể hươu cao cổ nằm trên mặt đất, nó đã thật lâu không được ăn thứ tốt.
Nhìn thấy sư tử cái, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đồng thời đứng dậy, cúi đầu, lông gáy dựng thẳng, hướng về phía đối phương bày ra tư thế uy hiếp. Lam Ny có chút do dự, hiện giờ nó cũng không muốn đánh nhau với liệp báo, này không phải nó e ngại hai con liệp báo trước mặt mà là lúc này nó càng muốn ăn cái gì đó hơn.
La Thụy thấy sư tử, theo bản năng liền có chút khẩn trương, La Sâm ngửi ra mùi con sư tử cái này, liếm liếm gương mặt bị máu làm dơ của La Thụy, nói: "Không có việc gì, có ba ba ở, không cần sợ nó!"
La Thụy an tâm, hai tiểu liệp báo lại tiếp tục ăn ngấu nghiến, liếc mắt cũng không thèm nhìn tới con sư tử bên kia.
Nghe thấy lời La Sâm, La Kiều vừa sung sướng lại vừa rối rắm, trong mắt con trai, cậu là siêu nhân sao, à không đúng, siêu báo?
"Giết nó!"
Mạt Sâm bắt đầu hướng về phía sư tử cái thấp giọng gầm gừ, Kiệt Lạc tự nhiên đứng bên cạnh anh trai, con sư tử cái này rõ ràng là rời đàn đi lang thang, thoạt nhìn rất suy yếu, hai anh em cũng không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy.
Mắt thấy hai liệp báo cùng sư tử cái sắp đánh một trận, La Kiệu vội vàng bảo tiểu liệp báo tiếp tục ăn, nhanh lên một chút, có thể ăn nhiều bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu. Bữa cơm tiếp theo còn không biết phải đợi đến bao giờ.
Vì thế, sư tử cái cùng anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc giằng co, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo vùi đầu ăn, kên kên ở bên cạnh vây xem.
Ba phút sau, sư tử cái cùng anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc nhìn nhau gào thét, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo tiếp tục vùi đầu ăn say sưa, kên kên vẫn như cũ ở bên cạnh vây xem.
Năm phút sau, hai anh em liệp báo cùng sư tử cái đồng thời nhìn về phía ba con liệp báo đang lang thôn hổ yết bên kia.
La Kiều ngẩng đầu, bộ lông bên miệng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, từ thân hươu cao cổ xé rách một miếng thịt, vừa nhai vừa nói: "Không đánh à? Thế mọi người cùng ăn chút gì đi, một khi sư đàn cùng linh cẩu tới thì không ăn được gì đâu. Đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc a."
Nghe La Kiều nói vậy, sư tử cái cùng anh em liệp báo không hẹn mà cùng cảm thấy bản thân mình thực ngốc.
Vì thế, năm con liệp báo cùng một con sư tử cái, từ các phương hướng khác nhau, vùi đầu tận sức ăn.
Sư tử cùng liệp báo cùng ăn một con mồi, nghe có vẻ rất khó tin, nhưng đây chính là quy tắc trên thảo nguyên, vì lấp đầy bụng, có vài lúc tất cả mọi người đều cần thỏa hiệp.
Nhóm liệp báo chiếm cứ vị trí tốt nhất, nhưng hươu cao cổ cũng đủ lớn, sư tử cái không lo không có thịt ăn.
Rốt cục, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều ăn no, hai nhóc con ăn tới mức bụng tròn vo, từ bên cạnh nhìn qua hệt như hai quả cầu bông, La Kiều thực lo lắng, cẳng chân bé xíu kia còn có thể di động nổi không a? Bất quá ăn được bữa này, ít nhất có thể giúp bọn họ chống đỡ ba ngày.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng ăn no, tốc độ ăn cơm của liệp báo rất nhanh, huống chi lần hợp tác đi săn này, bọn họ không cần nghỉ ngơi quá lâu đã có thể ăn cơm, tiết kiệm được không ít thời gian.
Sư tử cái ngẩng đầu nhìn đám liệp báo, thấy đối phương không có ý công kích mình thì tiếp túc há mồm ăn thịt.
La Kiều dẫn hai tiểu liệp báo ăn no rời xa hươu cao cổ, tính toàn tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng đi theo phía sau. Đám liệp báo đi tới bóng râm dưới một gốc cây keo nằm úp sấp, hai tiểu liệp báo dựa vào người La Kiều lăn lộn làm nũng, ba cha con nằm một chỗ, cùng liếm da lông cho nhau.
Mạt Sâm nhìn một hồi, mở miệng nói: "Ngươi muốn sống cùng chúng ta không?"
"A?"
La Kiều ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Giờ phút này, con sư tử cái ở lại bên cạnh thi thể hươu cao cổ đang gặp phải phiền toái, hơn hai mươi con linh cẩu đang vây quanh nó. Có lẽ nó nhất thời sơ sẩy nên mới để đám này tìm ra kẽ hở.
Sư tử cái ngồi chồm hổm dưới đất, hướng về phía linh cẩu phát ra tiếng gầm uy hiếp.
Đám linh cẩu vẫn chưa phát hiện con sư tử cái này chỉ có một mình, bọn nó dựa sát vào nhau, dùng tiếng kêu chói tai đe dọa, ý đồ giải quyết nó trước khi những con sư tử khác kéo tới.
Sư tử cái bị vây khốn, đám linh cẩu này hoàn toàn có khả năng giết nó, nhưng chúng nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vô luận thế nào, một con sư tử cái trưởng thành cũng không thể xem thường. Sơ ý một cái thì ngay lập tức sẽ trở thành kẻ đầu tiên chịu chết.
Thủ lĩnh đám linh cẩu này chính là Nạp Bỉ, không bao lâu trước đó nó vừa bị Nạp Lợi đuổi khỏi đàn, đá xuống khỏi ngai vàng thủ lĩnh, hiện giờ nó phải cũng cố lại uy tín của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!