Chương 140: (Vô Đề)

Sau khi nhóm tiểu báo đực tự lập được một tháng, Sa Mỗ cùng Tây Lam cũng rời đi. Sa Mỗ trở về lãnh địa của mình, Tây Lam quyết định thành lập lãnh địa của mình ở bên cạnh. Quyết định này ít nhiều cũng vì bị La Kiều cùng hai con trai của cậu ảnh hưởng, vô luận thế nào, mẹ con ở gần, trong nhiều phương diện có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Hi Đạt hai tháng sau cũng rời đi. Mùa mưa đã chấm dứt, con mồi trong lãnh địa La Kiều ngày càng ít, rất nhiều linh dương đầu bò, ngựa vằn cùng linh dương gazen rời khỏi vùng châu thổ, băng qua sông Tát. Trước lúc đó, Hi Đạt phải mang bốn ấu tể trở về lãnh địa.

Không có bọn nhỏ làm nũng, không có móng vuốt của mụ mụ cùng chị gái, cuộc sống của La Kiều rãnh rỗi hẳn.

Lại uể oải quỳ rạp trên mặt đất, lăn một vòng, đây là kiểu sống của người đàn ông độc thân sao?

Trước lúc La Sâm cùng La Thụy tự lập, ngày ngày cậu đều bận rộn chăm sóc đứa nhỏ, tìm kiếm con mồi, tránh né nguy hiểm. Căn bản không dư thời gian lo lắng chuyện khác. Hiện giờ đứa nhỏ trưởng thành, tự lập rồi, cậu chỉ cần một hai ngày đi săn một lần, có thể lấp đầy bụng là được. Cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng có sư tử hay linh cẩu uy hiếp đám nhỏ, nhưng vì cái gì cậu lại cảm thấy trống rỗng, thấy mịch mịch, thấy lạnh lẽo như vậy?

La Kiều nằm ngửa trên cỏ, nhàm chán quơ quào bốn móng vuốt, thói quen quả nhiên đáng sợ.

Mông Đế nhìn thấy chính là một màn như vậy, một con liệp báo uể oải nằm trên cỏ lăn vài vòng, sau đó giống như bị động kinh mà đạp chân.

Thở dài, nó quả nhiên tự tìm phiền toái. Vốn tưởng sau khi hai tiểu liệp báo tự lập, La Kiều từ cái tai đến cái đuôi đều thuộc về mình, nào ngờ mới được vài ngày thì con liệp báo này đã ủ rũ như vậy.

Mông Đế từng nghĩ, bằng không tìm ấu tể về cho La Kiều dưỡng?

Nhưng nhóm mèo lớn mụ mụ đều giữ đứa nhỏ rất kỹ, trừ bỏ mụ mụ chúng mất đi, bằng không việc này căn bản không có khả năng. Huống chi, nó đợi thật lâu hai ấu tể kia mới trưởng thành rời đi, lẽ nào, còn muốn để chính mình khó chịu lần nữa?

La Kiều lăn tới một thân đầy cỏ, quay đầu nhìn Mông Đế, quơ quơ vuốt: "Mỹ nhân, ngươi đến rồi a? Đến, để anh đây hôn một cái!"

Trán Mông Đế nảy lên vài cọng gân xanh, nó không nên vì con báo ngốc này mà phiền não!

Chỉ thấy hoa báo thành thật tiến tới, cúi đầu liếm một ngụm lên mũi La Kiều, sau đó biến hóa hình thái, ôm lấy cổ con liệp báo nào đó hất lên bả vai.

Dám đùa giỡn hoa báo? Nó sẽ làm cho con liệp báo này biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.

La Kiều nằm trên vai Mông Đế, dùng móng vuốt chụp chụp làn da bóng loáng của đối phương, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm một ngụm. Mông Đế đang khiêng đột nhiên dừng bước, túm La Kiều xuống khỏi vai mình, hai tay nâng cậu giơ đến trước mắt: "Cố ý?"

La Kiều động động lỗ tai, ánh mắt hổ phách vô tội nhìn Mông Đế, vẫy vẫy cái đuôi, lấy lòng dùng đuôi cuốn bắp chân đối phương.

Cái đuôi to đầy lông mềm mại không chỉ là vũ khí lợi hại có thể giữ thăng bằng khi chạy, nó còn một tác dụng khác không thể xem thường a…

Mông Đế nhìn La Kiều, rốt cuộc vẫn nhịn không được bật cười, được rồi, nó bị con liệp báo này chỉnh đến không còn cách nào a.

La Kiều nhìn Mông Đế cười mà có chút sững sờ, tuy không phải lần đầu tiên thấy con hoa báo này cười, nhưng lần nào cũng làm cậu nhìn đến choáng váng.

Mỹ nhân a, thật sự là mỹ nhân a…

Vươn móng vuốt chụp lên mặt Mông Đế, cúi đầu liếm khóe miệng đối phương, Mông Đế cũng không để ý bộ dáng lông xù của La Kiều hiện tại, trực tiếp kéo vào lòng, hung hăng cắn.

Lông xù làm thế nào mà hôn? Cắn thì có vẻ có lý hơn. Sau vài lần hôn đến miệng đầy lông, Mông đế đã rút kinh nghiệm a.

La Kiều bị Mông Đế cắn mấy ngụm, dứt khoát biến hóa hình thái, ôm cổ Mông Đế, hai chân quấn lấy thắt lưng, nhìn đối phương hất cằm: "Mỹ nhân, lên cây làm việc thôi!"

Mông Đế ngừng vài giây, hít sâu vài hơi, nó vốn định mang La Kiều tới núi đá. Nhưng xem ra, đối với con liệp báo này, săn sóc gì đó, trìu mến gì đó, tất cả đều là mây bay!

Vì thế, khó có một hồi La Kiều chủ động đã đá con hoa báo ngàn năm mới ôn nhu được một lần lăn thẳng vào hang lợn warthog, lại còn giẫm giẫm ngoài cửa hang vài cái.

Nếu La Kiều biết chuyện này, không biết có hối hận tới đập đầu hay vẫn mạnh miệng vung móng vuốt: "Giống đực là dã thú, phải cuồng dã! Ôn nhu gì đó, giống đực không cần!"

Được rồi, thật sự không cần sao?

Ít nhất hiện tại, La Kiều không có biện pháp nói ra đáp án, cậu đã bị Mông Đế kéo lên trên cây…

Thời gian từng chút trôi qua, mùa mưa đã gần kết thúc.

La Kiều mạo hiểm băng qua lãnh địa sư đàn Áo La Tư tời lãnh địa anh em Mạt Sâm dò xét hai lần. Nhóm tiểu liệp báo sống rất tốt, sáu con liệp báo đực liên minh, nếu không phải đầu óc bị hỏng thì rất ít kẻ dám đến trêu chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!