Thời điểm Hạ Thừa Vũ đến trường học, Mạc Cảnh Tuyên đã ngủ rồi, bởi vì có quy định người ngoài không được phép vào trường học, cho nên Tiêu Ảnh chỉ phải đi xuống xoát mặt tiếp người.
"Tình huống như thế nào?"
Hạ Thừa Vũ nhìn người đang ngủ say trên giường nhíu mày hỏi Tiêu Ảnh, hắn đã từng gặp qua người này, là người yêu của Tiêu Ảnh.
"Hạ thể có vết rách nhỏ, hẳn nên xử lý như thế nào? Sau khi làm chuyện ấy thì nên bảo dưỡng như thế nào?" Tiêu Ảnh nghiêm túc hỏi.
Khụ khụ! Sờ sờ mũi, Hạ Thừa Vũ ho khan một tiếng nói: Chơi quá trớn sao?
Tiêu Ảnh xụ mặt gật đầu
"Trực tiếp đi vào, cho nên có chút xé rách, ra chút ít máu, hiện tại lại bị sưng đỏ rất lợi hại."
"Sao có thể trực tiếp cho vào được!"
Hạ Thừa Vũ nhíu mày:
"Nếu là người ở mặt trên, thì trước khi cho vào, cần cẩn thận khuyếch trương vùng ấy cho đối phương, đây đều là chuyện thường tình mà, nếu hiện tại không chú trọng này đó, về sau có hậu quả gì xảy ra thì cũng đến chịu, giờ để tôi xem thử tình huống của cậu ấy như thế nào đã." Nói xong Hạ Thừa Vũ liền muốn xốc chăn lên xem xét thử.
Tiêu Ảnh lạnh lùng không nói một lời liền đã bắt lấy tay của hắn.
Hạ Thừa Vũ thở dài:
"Cậu không cho tôi xem, sao tôi có thể phán đoán ra mức độ nghiêm trọng của cậu ấy được cơ chứ?"
Tiêu Ảnh giãy giụa một lát, chung quy cũng chịu buông tay Hạ Thừa Vũ ra, vô luận như thế nào đi chăng nữa, thân thể của Tuyên vẫn là quan trọng nhất.
Hạ Thừa Vũ lại duỗi tay ra tính toán xốc chăn lên lần nữa.
Không nghiêm trọng. không biết từ khi nào Mạc Cảnh Tuyên đã tỉnh, giữ chặt chăn lại, cậu thấy hai người đang giằng co với nhau, liền đã hướng Hạ Thừa Vũ nói:
"Vết rách rất nhỏ, bác sĩ kê cho tôi chút thuốc giảm nhiệt tiêu sưng là được."
Khom lưng hôn lên trán Mạc Cảnh Tuyên, lấy cái tay đang nắm chặt chăn của cậu ra, Tiêu Ảnh nói:
"Thân thể của em mới là quan trọng nhất."
Mạc Cảnh Tuyên lắc đầu, cậu biết người nam nhân này đối cậu có tính chiếm hữu dục mãnh liệt đến cực điểm, hắn tuyệt đối không muốn để những người khác đụng chạm hoặc là nhìn đến chính mình tr@n truồng, huống chi chính cậu cũng không thích để cho những người khác nhìn thấy thân thể tr@n trụi của chính mình, hơn nữa thương thế như thế nào cậu đại khái có thể phán đoán ra được, nhìn dọa người vậy thôi, kỳ thật cũng không nghiêm trọng mấy:
"Thân thể của em chính em biết, không cần quá lo lắng!"
Lại quay đầu nhìn về phía Hạ Thừa Vũ:
"Liền kê thuốc như lời tôi vừa mới nói là được."
Vô pháp, Hạ Thừa Vũ chỉ phải căn cứ vào tình huống mà Tiêu Ảnh đã miêu tả để kê đơn thuốc, lúc gần đi cũng đã dặn dò Tiêu Ảnh:
"Trong khoảng thời gian này phải tránh chuyện phòng the, chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, kỵ cay mặn, đừng làm vận động kịch liệt, chịu khó ở trên giường nghỉ ngơi, có tình huống gì thì cứ tùy thời gọi điện thoại cho tôi!"
Tiêu Ảnh gật đầu, ra ngoài tiễn đi Hạ Thừa Vũ, đồng thời nghiêm túc thỉnh giáo hắn về cách bảo dưỡng thân thể đúng cách cũng như cần chuẩn bị những gì khi làm chuyện ấy.
Sau khi trở về liền cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc cho Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt v e mặt của Mạc Cảnh Tuyên
"Bảo bối à, anh đi mua chút nguyên liệu về nấu cháo cho em ăn nhé!"
Mạc Cảnh Tuyên đầy mặt không tán đồng, phản bác nói:
"Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp đi mua chút cháo về là được rồi." từ khi Tiêu Ảnh được năm tuổi liền chưa từng vào lại phòng bếp bao giờ, Mạc Cảnh Tuyên sợ hắn sẽ làm cho chính mình bị thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!