Chương 25: Trường Học

Hạ Khải Phàm nói tiếp:

"Trong khoảng thời gian trước, bởi vì BOSS xảy ra chuyện, căn bản Tiêu tổng cũng không có thời gian để ý tới sự vụ ở công ty, cho nên Tiêu Nghi Tu mới sấn thời cơ này, lung tung tìm ra cái lý do đường hoàng để có thể xếp thế lực của chính mình vào mà thôi!"

Ngón tay của Tiêu Ảnh nhẹ điểm mặt bàn, suy tư một lát sau đó nói:

"Không sao, không cần để ý tới hắn, chỉ cần nắm chặt những hạng mục sắp tới vào trong tay của chính chúng ta là được, huống hồ tạm thời tớ vẫn chưa có đủ quyền lực cùng năng lực để có thể đem hắn đuổi ra khỏi Tiêu thị." Chuyện vừa chuyển, Tiêu Ảnh nói tiếp:

"Cho dù có, thì hắn cũng là em trai cùng cha khác mẹ của tớ, hắn cũng không có làm ra sai lầm gì quá lớn, muốn xử lý cũng cần phải cấp hội đồng quản trị cùng với ba tớ một cái lý do thích hợp không phải sao?"

Thu hồi ngón tay, Tiêu Ảnh nhìn ba người nói:

"Hiện tại, mấu chốt chính là sự phát triển của chính chúng ta, tớ muốn đứng vững gót chân tại Tiêu thị, không có thời gian tiểu đánh tiểu nháo cùng hắn dây dưa, lo mấy chuyện đó chỉ biết ảnh hưởng tới hướng đi của chúng ta mà thôi!" nhìn ánh mắt của cả ba người đều đã trở nên nghiêm túc lên, Tiêu Ảnh nói tiếp:

"Cho nên các cậu cần phải đem lực chú ý của chính mình phóng tới chuyện sự vụ trong công ty! Tớ yêu cầu các cậu nhanh chóng thẩm thấu vào những công ty con đó, sờ đến tình huống không sai biệt lắm, tớ liền đem các cậu về tổng bộ." Tiêu Diệu bị chuyện của Tiêu Ảnh làm cho kinh hoàng một phen, cho nên đã nổi lên tâm tư hoàn toàn lui ra tới, chỉ chờ ngày Tiêu Ảnh quen thuộc với cách quản lý công ty, sau đó sẽ hồi hắn về tổng bộ chậm rãi tiếp nhận chức vị, đến lúc đó ông liền cởi giáp về quê, an hưởng tuổi già.

"Các cậu nên đề phòng Triệu gia, cha con Triệu gia kia không phải là người dễ đối phó." Mạc Cảnh Tuyên nhắc nhở.

Ba người ngẩn người gật đầu đáp:

"Cảm ơn, chúng tớ sẽ chú ý!"

Mạc Cảnh Tuyên dựa vào trong lòng ngực Tiêu Ảnh, đạm nhiên hướng ba người xua xua tay:

"Không cần khách khí như vậy, về sau tớ đều sẽ ở bên cạnh Tiêu Ảnh, quá khách khí ngược lại sẽ xấu hổ."

Ba người đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ khẽ gật gật đầu, đối với chuyện đột nhiên toát ra tới một người tên là Mạc Cảnh Tuyên này, nếu bắt bọn họ lập tức tiếp thu khẳng định là không có khả năng.

Tiêu Ảnh đem hết thảy xem ở trong mắt, đáy mắt lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất:

"Các cậu chỉ cần nhớ kỹ một điều, em ấy là người yêu của tớ, lời em ấy nói cũng giống như lời của tớ nói, đã hiểu chưa?."

Đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo của Tiêu Ảnh không có tránh được mắt sắc của Tư Mỏng, hắn liền vội đoạt lời trước hai người nói: Chúng tôi đã rõ!

Mạc Cảnh Tuyên cong môi cười cười, cũng không quá để ý.

Ôm chặt lấy Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh hướng ba người xua xua tay:

"Được rồi, các cậu trở về đi, ngày mai tớ sẽ tới trường học, xử lý xong sự tình ở trường học tớ liền hồi công ty."

"Hả? Tớ còn chưa có ăn cơm mà!!!" Hạ Khải Phàm kháng nghị.

Nhậm Duyệt phụ họa:

"Khó được tới Tiêu Trạch một lần, cậu nên đãi chúng tớ một bữa cơm đi chớ!"

Tư Mỏng dù bận vẫn ung dung đứng ở một bên xem diễn.

Vỗ vỗ mông của người đang ngồi trong lòng ngực mình, Mạc Cảnh Tuyên hiểu ý đứng dậy, Tiêu Ảnh liền lôi kéo cậu thong thả ung dung đi qua trước mặt ba người, trực tiếp lên lầu hai, thời điểm đi ngang qua bên người bọn họ, Mạc Cảnh Tuyên còn tính thiện lương, nở một nụ cười thân thiện với bọn họ, còn Tiêu Ảnh thì liền một ánh mắt cũng chưa để lại cho bọn họ.

Bị bỏ rơi ở phòng khách, ba người chỉ có thể lặng im!

Lắc lắc đầu, Tư Mỏng dẫn đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai người đang có ý định ở lại Tiêu trạch cọ cơm, nhẹ giọng nói:

"Người đã có tình yêu, hẳn là rất chán ghét bóng đèn."

Nghe hắn nói như vậy, bả vai của Hạ Khải Phàm liền trùng xuống, chỉ có thể lôi kéo Nhậm Duyệt vẫn còn đang ủ rũ cụp đuôi vội đuổi theo bước chân của Tư Mỏng:

"Tớ còn muốn quan sát cái người tên Mạc Cảnh Tuyên kia thêm một chút nữa ~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!