Thanh niên giơ tay, vén lên áo lông rộng thùng thình của chính mình, để lộ ra phần bụng đã ẩn ẩn có cơ bụng, cong cong khóe miệng, thanh niên đối với gương nỉ non,
"Rốt cuộc có thể đi tìm anh rồi, Tiêu à...".
Đời này, em sẽ dùng hai chân của chính mình để đến gần anh hơn, sẽ không bao giờ ngu xuẩn lựa chọn buông anh ra, không bao giờ để anh phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.
Buông vạt áo ra, tùy ý khảy đám tóc mái ra sau đầu, Mạc Cảnh Tuyên xoay người rời khỏi phòng ngủ của chính mình.
Chưa bao giờ có tính toán để chính mình phải chịu ủy khuất, cho nên sau khi cậu tỉnh dậy, liền đã từ phòng người hầu dọn về tới phòng mình.
Anh muốn đi đâu hả?
Mạc Hằng dựa vào cửa thang lầu dò hỏi.
Lạnh lùng liếc mắt về phía Mạc Hằng, Mạc Cảnh Tuyên vẫn chưa trả lời, mà là trực tiếp nhấc chân xuống lầu.
Mạc Hằng đứng dậy nhìn theo bóng dáng cậu, không nhanh không chậm nói:
"Anh đã quên mất lời mà ba đã từng nói sao?"
Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày xoay người:
"Mày cảm thấy tao vẫn còn cần tới xe lăn hay sao? Hay là cảm thấy mày vẫn còn đẹp hơn tao? Mày cho rằng lâu như vậy tao vẫn không chịu ra khỏi cửa toàn là bởi vì tao là một đứa con ngoan ngoãn biết nghe lời hay sao?"
Nhìn chằm chằm vào biểu tình dại ra, nhất thời á khẩu không trả lời được của Mạc Hằng, cậu cười mỉa nói:
"Đừng có mang ý đồ muốn vây khốn tao ở đây, đã hiểu rõ chưa? Nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mình, Mạc Hằng cười khẽ:"Anh nói cái gì vậy, đôi chân của anh thì vẫn luôn thuộc về anh, nếu anh thật sự muốn đi thì ai có thể vây khốn được anh cơ chứ?
Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút mà thôi, em chỉ lo lắng anh sẽ chọc tức ba ba...
"Mạc Cảnh Tuyên xua xua tay:"Trong nhà không có người ngoài, đừng diễn nữa, nhìn mệt lắm!
"nhìn nhìn đồng hồ, tiếp tục nói"Tao không có thời gian cùng mày nháo đến khi Mạc Chấn Hào trở về!
"tiến lên vài bước vỗ vỗ bả vai Mạc Hằng"Mày cứ yên tâm đi, khi ông ấy trở về mày cứ méc với ông ấy rằng là do chính tao muốn ra cửa, hẳn là ông ấy sẽ khó chịu đi, nhưng so ra kém với việc giáp mặt cãi lại lời ổng đúng không?!"
Nói xong không đợi Mạc Hằng trả lời, nhếch mép cười, phủi đi bụi bặm không tồn tại trên người của hắn, sau đó xoay người rời đi.
Mạc Hằng nhíu mày đứng ở tại chỗ, người anh trai này của mình đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của chính mình cùng mẹ mình, thậm chí cường thế đến nỗi làm mình cảm thấy tùy thời đều sẽ bị hắn phản công, nhào lên một ngụm cắn chết, mới ngắn ngủn một tháng, mình đã hoàn toàn nhìn không thấu Mạc Cảnh Tuyên, càng miễn bàn việc có thể tùy ý đắn đo hắn giống như trước kia, nếu cứ để như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì hay không……
"Tiểu hằng cứ yên tâm!"
Vu Hồng từ trong phòng đi ra, đánh gãy suy nghĩ của Mạc Hằng.
"Tính tình này của nó chỉ có thể làm ba con càng thêm ghét bỏ nó mà thôi." Vu Hồng nói tiếp:
"Chỉ cần ba con không có ý định đổi quyền kế thừa, thì con cũng không cần quá mức lo lắng, nói một cách đơn giản đó chính là sẽ lưu lại cho Mạc Cảnh Tuyên 30% cổ phần, nhưng trong di chúc cũng đã viết rõ, 30% cổ phần này phải ở sau khi Mạc Cảnh Tuyên kết hôn mới thuộc về quyền sở hữu của nó!"
Mạc Hằng gật đầu ý bảo hắn đã biết việc này, Vu Hồng vỗ vỗ bả vai Mạc Hằng, ác ý nơi đáy mắt vào giờ phút này không hề bị che giấu, mà là bại lộ ra trước mắt con trai mình:
"Từ trước tới nay ba con và mẹ đều không nghĩ tới khả năng nó sẽ kết hôn, hơn nữa, nó có cường thế như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là con của ba con, chúng ta đắn đo không được nó, nhưng chẳng lẽ ba con cũng không thể đắn đo được nó hay sao?"
Cong cong khóe miệng, Mạc Hằng không có phát biểu ý kiến gì về việc làm của bọn họ, chỉ nắm lấy tay của Vu Hồng kéo tới phòng khách:
"Mấy ngày nay mẹ vì ứng phó Mạc Cảnh Tuyên mà đã mệt mỏi lắm rồi phải không? Để con giúp mẹ ấn vai thư giãn nhé!"
Vu Hồng nở nụ cười tươi, vỗ vỗ tay Mạc Hằng nói:
"Chỉ có Tiểu Hằng nhà ta biết đau lòng cho mẹ mà thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!