Sao cơ? Hai người đều đồng thanh hỏi lại.
Nhìn theo phương hướng Mạc Hằng rời đi, Tiêu Ảnh trầm mặc một lát sau đó nói
"Không có việc gì, không có gì là thích với không thích cả, hắn đi rồi, bây giờ nói chuyện chính sự đi"
Hạ Khải Phàm bĩu môi
"Cậu cứ việc nói thẳng đi, cứ ra vẻ trịnh trọng như vậy làm gì!"
Nhậm Duyệt cũng tán đồng
"Có cái gì thì chạy nhanh nói đi, đừng lằng nhằng nữa!"
Tư mỏng gật đầu nhìn Tiêu Ảnh.
Cong cong khóe miệng, Tiêu Ảnh nghiêm túc nhìn thẳng vào ba người, sau đó nói
"Sau khi tốt nghiệp, các cậu theo tớ gia nhập vào Tiêu thị đi, tớ cần sự trợ giúp của các cậu!"
Ba người ngơ ngác nhìn Tiêu Ảnh, Tư Mỏng là người đầu tiên có phản ứng lại, vội tiến lên trước nói
"Đương nhiên rồi, vốn dĩ tớ cũng tính toán như vậy, Tiêu thị chính là tập đoàn lớn nhất nhì đế đô, người khác có tễ phá đầu cũng chưa chắc được nhận vào làm, cơ hội tốt như vậy tớ cũng sẽ không buông tha."
Hạ Khải Phàm phục hồi lại tinh thần, cười xán lạn nói
"Đủ ý tứ nha, ba của tớ còn đang lo cho đứa con trai không chịu theo ngành y như tớ sau khi tốt nghiệp nên đi đâu kiếm việc làm đây này, hiện giờ có cơ hội theo cậu vào tập đoàn Tiêu thị làm việc, cũng là một ý kiến không tồi à nha!"
Nhậm Duyệt suy xét nửa ngày, sau đó nói
"Tớ cũng nguyện ý, nhà tớ có hai anh trai, sinh ý trong nhà được bọn họ xử lý rất tốt, cũng không có cơ hội cho tớ đại triển quyền cước, đi theo cậu vừa lúc cũng là cơ hội rèn luyện chính mình."
Thực tốt!
Tiêu Ảnh gật đầu
"Như vậy trong tương lai thỉnh chỉ giáo nhiều hơn!"
Câu lấy cổ của Tiêu Ảnh, Hạ Khải Phàm vui sướng nói
"Ha ha ha, nhiều chỉ giáo, nhiều chỉ giáo, đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm nào!"
Nắm chặt lấy tay của cái bóng bên cạnh mình, Tiêu Ảnh mở miệng chuẩn bị cự tuyệt Khoan...
Mạc Cảnh Tuyên nắm lại tay của Tiêu Ảnh, ngăn cản lại lời cự tuyệt mà hắn sắp nói ra, ý bảo Tiêu Ảnh đừng có tiếp tục lo lắng cho mình nữa, cậu không muốn bởi vì chính mình mà ảnh hưởng đến Tiêu Ảnh, nếu ba người này đã lựa chọn đi theo Tiêu Ảnh, thì bữa cơm này là điều tất yếu.
"Nếu cậu không có phương tiện thì để hôm khác đi cũng được!" giỏi về xem mặt đoán ý, Tư Mỏng vội giải vây cho Tiêu Ảnh.
Tiêu Ảnh xua xua tay
"Không có việc gì, đi thôi, đi tới quán kia ăn, các cậu cứ chọn món thoải mái, tớ sẽ bao hết!"
Bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, đến tận đây, tương lai của bọn họ cũng đã được liên kết chặt chẽ với nhau.
Mà bên kia --
Ở khu ký túc xá dành cho sinh viên năm ba, mới từ khu ký túc xá năm bốn rời đi, Mạc Hằng lại chạy tới khu ký túc xá của sinh viên năm ba, vừa lúc xảo ngộ Tiêu Nghi Tu cũng vừa mới tới đây để tìm bạn.
"Chào anh! học trưởng Nghi Tu!" Mạc Hằng cười nhạt chặn lại đường đi của Nghi Tu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!