Cùng thường lui tới giống nhau, một bàn tròn lớn, cũng chỉ ngồi bốn người, chỉ có điều hôm nay Triệu Linh Quân trầm mặc hơn trước rất nhiều.
Thời điểm thấy quản gia bưng canh lên, Triệu Linh Quân liền chủ động cầm lấy vá tự mình múc vài muỗng canh vào chén của Tiêu Diệu, cũng không tiếp tục trầm mặc nữa, ả cười nói
"Chồng à, món canh ba ba nấu với đông trùng hạ thảo này nhìn ngon thật, màu sắc cũng không tồi, mỗi ngày anh đều vất vả như vậy, nhân lúc này canh còn khá nóng anh nên uống nhiều một chút!"
Tiếp nhận chén nhìn nhìn, Tiêu Diệu gật đầu Quả thật không tồi múc lên một muỗng đang muốn đưa vào trong miệng.
Ba Tiêu Ảnh gọi lại hắn.
Bang cái muỗng rơi vào trong chén, Phanh chén bị đập mạnh lên bàn, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc ở ngày thường của Tiêu Diệu vào giờ phút này liền tan biến hết, hắn kích động đến nỗi chân tay đều trở nên luống cuống lên, vội đem Tiêu Ảnh ôm vào trong lòng ngực, run rẩy nói
"Con vừa mới kêu ba là gì, kêu lại một lần nữa được không?!"
Triệu Linh Quân nắm chặt lấy đôi đũa ở trong tay, tùy ý gắp vài món ăn vào chén Nghi Tu, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn luôn tập trung tại chén canh trong tay Tiêu Diệu.
Cho nên ai cũng không có tâm tư chú ý tới khuôn mặt nhỏ của Tiêu Nghi Tu trở nên khó coi lên, ngay khi thấy rau cần bị mẹ bỏ vào trong chén của mình.
Cái này! Tiêu Ảnh lại mở miệng lần nữa, chỉ là không có tiếp tục kêu ba ba, ngón tay chỉ vào món canh ba ba trên bàn nói
"Con cũng muốn uống cái này!"
Ha ha ha ha Tiêu Diệu cười to, không so đo việc bé con không muốn kêu chính mình là ba lần thứ hai, nói tiếp
"Con ngoan, món này con không dùng được, ăn vào sẽ bị chảy máu mũi đó, hôm nào ba bảo phòng bếp làm lại món này ở liều lượng thích hợp rồi mang lên cho con ăn nhé!"
Tiêu Diệu ngoan ngoãn gật gật đầu
"Cho con nếm thử một chút thôi được không?" Mắt mang khẩn cầu, cố ý hạ thấp giọng nói
"Trước kia bà ngoại hay dẫn con ra ngoài đường bắt mấy con ba ba nhỏ, đem về hầm canh cho con uống, món ấy thật sự rất ngon, làm con nhớ bà ngoại……"
Tiêu Diệu đau lòng xoa xoa đầu Tiêu Ảnh, xoay người bé con về phía đối diện bàn, cầm lấy muỗng trong chén canh của chính mình, sau đó múc một muỗng vào chén Tiêu Ảnh nói
"Hôm nay con chỉ được nếm thử nhiêu đó thôi, ngày mai ba bảo đầu bếp mua con ba ba về hầm lại canh cho con ăn nhé!"
Triệu Linh Quân thấy thế vẫn chưa ngăn cản, vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm vào chén canh của Tiêu Diệu.
Dạ Tiêu Ảnh thỏa mãn cầm lấy chén ngửa đầu giả bộ uống, chỉ có điều ai cũng không thấy được, có một bàn tay trong suốt đang duỗi dài ra nhanh chóng tạo thành dạng lá mỏng, chặt chẽ chặn lại miệng chén, tránh cho nước canh trào ra ngoài đồng thời cũng không để một giọt nước canh nào chảy vào miệng bé con, chất bột không rõ lai lịch kia, cũng không biết có chứa độc tố gì hay không, Mạc Cảnh Tuyên sẽ không để Tiêu Ảnh phải lấy thân phạm hiểm.
Phốc phốc ~ buông chén ra, Tiêu Ảnh thè lưỡi
"Không ngon tí nào, hương vị canh do bà nấu không phải cái dạng này!"
Tiêu Diệu cười lắc đầu, liên tưởng đến những ngày tháng sinh hoạt nghèo khó ở lúc trước của Tiêu Ảnh, hắn nói
"Có thể là do bên trong bỏ thêm đông trùng hạ thảo, cho nên không dễ uống mấy, con cũng đừng tiếp tục uống nữa, ngày mai ba bảo đầu bếp làm cho con món canh ngon hơn nha!"
"Vậy sao? Con còn tưởng rằng cô Linh Quân vào phòng bếp cho thêm gia vị gì đó vào trong canh thì sẽ khiến canh ngon hơn chứ." Nói xong lại le lưỡi
"Phốc phốc, nguyên lai phấn màu trắng kia là đông trùng hạ thảo, thật khó ăn!"
Mạc Cảnh Tuyên buồn cười, kỹ thuật diễn của đứa nhỏ này cũng thật không tồi, kết quả so với cậu dự đoán còn khá hơn nhiều.
Cánh tay của Triệu Linh Quân run run, Lách cách!
Không cẩn thận đánh nghiêng chén, giờ phút này trong lòng ả đã trở nên hỗn loạn lên, lúc vào phòng bếp ả đã xem xét cẩn thận, không hề có bất kỳ ai nhìn thấy hành động của mình, sao thằng nhãi này lại biết được cơ chứ.
Tiêu Diệu gắp lên miếng đông trùng hạ thảo chân chính ở trong chén, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm vào Triệu Linh Quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!