Chương 11: Kế Hoạch

Một vài giây sau liền có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của một nam nhân trung niên

"Linh Quân đó hả? Sao lại gọi điện thoại cho ba vào giờ này thế?"

hốc mắt của Triệu Linh Quân đã đỏ bừng, do dự một lát, sau đó kiên định nói

"Ba, con không đợi..."

Nam nhân ở đầu dây bên kia liền thống khoái cười to nói

"Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Hắn không có chút cảm tình nào với con cả, hơn nữa hắn đã bắt đầu để ý tới đứa con trai của ả nữ nhân kia nhiều hơn, rất có khả năng Nghi Tu sẽ bị đứa con hoang ấy cướp đi quyền kế thừa."

"Ài…… Là do ba sơ sẩy, không có tiếp tục truy tra thân thế của đứa nhỏ đó, không nghĩ tới thằng nhóc ấy lại là con ruột của Tiêu Diệu, con yên tâm, ba sẽ không để những trả giá của con trong nhiều năm nay phải bị uổng phí, nếu lúc trước có thể trong bất tri bất giác gi3t chết nữ nhân kia bằng một vụ tai nạn xe cộ, thì việc xử lý đứa nhỏ ấy lại càng đơn giản hơn rất nhiều!Không được

"Triệu Linh Quân phủ định"Nơi này cũng không phải là trấn nhỏ xa xôi kia, nếu ở đế đô, dám đem đứa nhỏ ở cạnh Tiêu Diệu dồn vào chỗ chết, lấy tính cách của Tiêu Diệu, vô luận có phải là ngoài ý muốn hay không, khẳng định hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định sẽ tra ra được trên đầu Triệu gia!

"dừng một chút, Triệu Linh Quân nói tiếp"Hắn cũng từng thử phái người đi tra nguyên nhân chết của nữ nhân kia, nếu không phải do nữ nhân kia chết khá sớm, chúng ta cũng không có khả năng tránh thoát khỏi tay Tiêu Diệu.Vậy...! Ngươi có phải đã có kế hoạch gì rồi hay không?

"Cắn răng gật gật đầu"Đúng vậy, con tính toán……

"Triệu Linh Quân nói ra kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch của chính mình."Ha ha ha, không hổ là con gái cưng của Triệu Thanh Vân ta, tàn nhẫn lên thì không khác gì cha nó cả!

"người đàn ông trung niên bên đầu dây bên kia tán thưởng nói. Triệu Linh Quân nhìn thấy Nghi Tu đang ngọ nguậy xoay người, liền nhỏ giọng nói"Được rồi, con tắt máy nhé, Nghi Tu sắp tỉnh, ba tìm được thứ ấy rồi thì gọi lại cho con nha!Được!Mẹ ơi, con đói bụng

"Nghi Tu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy. Bước nhanh đến cạnh giường đem bé bế lên"Giờ mẹ sẽ đi chuẩn bị cho con những món ăn ngon nhất nhé, nhưng mà mẹ có một điều kiện.

"Tiêu Nghi Tu nghiêng đầu kỳ quái nhìn mẹ mình, cứ cảm thấy mẹ tựa hồ có gì đó khác thường, nghi hoặc hỏi"Điều kiện gì ạ? hát cho mẹ nghe sao?

"Buồn cười lắc lắc đầu"Không phải, mẹ hy vọng con có thể đi cùng mẹ tới phòng của ba để xin lỗi ba về chuyện hồi sáng nay, Nghi Tu có thể thỏa mãn điều kiện đó của mẹ hay không?

"Nghi Tu bất mãn chu miệng nói"Mẹ mới là người phải đi xin lỗi, đem con đẩy đến trên mặt đất, còn chọc ba sinh khí, con không làm gì sai cả cho nên con không đi đâu!Đứa bé lanh lợi!

Là mẹ sai, cho nên trước tiên mẹ xin lỗi Nghi Tu nhé!

"nhéo cái mũi của con mình, Triệu Linh Quân cố tình giả bộ khóc nói"Nghi Tu cũng không muốn ba ba vẫn luôn giận mẹ phải không?

"Thấy bé lắc đầu, Triệu Linh Quân không ngừng cố gắng khuyên nhủ"Vậy cho nên nếu Nghi Tu nguyện ý đi cùng mẹ tới chọc cho ba ba vui vẻ, khẳng định ba ba sẽ tha thứ cho mẹ không giận mẹ nữa, con coi có phải hay không nè?

"Nghĩ nghĩ, mặt Nghi Tu mang vẻ tình nguyện đáp ứng nói"Vậy được rồiChụt!Nghi Tu nhà ta thật hiểu chuyện"

Thu phục được bảo bối, Triệu Linh Quân khẽ thở phào một hơi, ôm Nghi Tu xuống lầu ăn cơm, vừa ăn vừa chỉ cho con biết buổi tối khi thấy ba về thì nên nói những gì.

Cho nên chờ đến buổi tối, Tiêu Diệu mới vừa bước vào nhà, liền đã bị tiểu đạn pháo ôm lấy hai chân, đối mặt với khuôn mặt non nớt của con mình đang làm nũng xin lỗi chuyện hồi sáng, cùng thái độ chịu mềm xuống biết nhận sai của Triệu Linh Quân, Tiêu Diệu cũng không tiếp tục khó xử bọn họ nữa, chỉ nói một câu Không có lần sau

Hết thảy sự việc ở dưới lầu, Mạc Cảnh Tuyên đều xem ở trong mắt, nghe vào trong tai, nghe thấy được câu không có lần sau kia, Mạc Cảnh Tuyên đối với Tiêu Diệu có phần giận chó đánh mèo.

Tuyên, làm sao vậy?

Sờ sờ bóng đen đang không ngừng vặn vẹo, Tiêu Ảnh hỏi.

Ổn định lại cảm xúc, Mạc Cảnh Tuyên cười nói

"Không có việc gì, chỉ là có chút chán ghét ba của cậu mà thôi!"

Kéo lấy tay của Mạc Cảnh Tuyên đặt ở trên mặt mình, Tiêu Ảnh nói

"Không cần thích chú ấy, cậu ghét thì tớ cũng ghét!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!