Chương 10: Trả Thù

Mạc Cảnh Tuyên xoa xoa cằm khẽ nghiêng đầu nói

"Điều đầu tiên tớ nghĩ tới đó là dùng trạng thái cái bóng này của tớ để đi hù ả, nhưng nghĩ kỹ lại thì...! Mặc dù thân thể của tớ là vũ khí gian lận sắc bén nhất, nhưng chỉ dựa vào chuyện quỷ quái linh tinh ấy, cũng không đủ để quang minh chính đại đem ả đuổi ra khỏi nơi này."

Tiêu Ảnh chớp chớp mắt chần chừ hỏi

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tà tà cong lên khóe miệng, đáy mắt của Mạc Cảnh Tuyên chợt lóe lên tinh quang sau đó nhanh chóng biến mất

"Nếu không cường ngạnh được thì chúng ta dùng cách mềm đi, dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết người trong vô hình……"

Tiêu Ảnh nghi hoặc

"Thủ đoạn mềm dẻo sao?"

Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, còn có thể lợi dụng ai tốt hơn so với lợi dụng đùi vàng là ba của Tiêu Ảnh cơ chứ, xem ra sự tình hôm nay vẫn nên cáo trạng thì sẽ tương đối có lợi hơn, lúc sau lại…… Mạc Cảnh Tuyên vỗ vỗ đầu bé con cười nói

"Được rồi, mấy người đó cậu đều không cần để ý tới, giao cho tớ là được, cậu chỉ cần ở trước mặt ba cậu làm một cậu con trai ngoan ngoãn là tốt rồi!"

Tiêu Ảnh nhíu mày, mặt mày ẩn ẩn mang theo tức giận

"Không được!! cậu không được ném tớ qua một bên như vậy, sở hữu sự tình cậu sắp làm, tớ đều phải tham dự vào trong đó mới được!"

Tính chiếm hữu dục của bé con làm Mạc Cảnh Tuyên có chút kinh hoàng, vốn không muốn tiếp tục để ý lời phản đối của đứa nhỏ này, nhưng ngẫm lại phương diện tinh thần của Tiêu Ảnh có khả năng còn tồn tại tai hoạ ngầm, cuối cùng chỉ có thể đem mấy câu muốn nói ra nuốt ngược vào lại trong bụng, quyết định ưu tiên việc trấn an Tiêu Ảnh trước rồi nói

"Đương nhiên bảo bảo cũng phải tham dự vào, nhiệm vụ của cậu chính là làm một cậu bé ngoan, Ngoan ngoãn đến nỗi khiến ba cậu phải cảm thấy áy náy cùng đau lòng cho cậu, đã hiểu chưa?"

Đầy mặt bất mãn biến thành đầy mặt khó hiểu, nghi hoặc hỏi

"Đau lòng cùng áy náy sao?"

Hôn lên trán bé con, Mạc Cảnh Tuyên trả lời

"Hì hì, bảo bảo không cần nghĩ quá nhiều, đến lúc đó cứ làm theo lời tớ nhắc nhở thì tốt rồi, cậu chỉ cần nhớ kỹ một điều rằng: muốn hoàn thành kế hoạch này thì việc quan trọng nhất đó là việc phải biết"nhẫn nại!

Đại khái đã minh bạch ý tứ của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh gật gật đầu đáp Được

"Đi thôi, đi xem bác quản gia đã trở về hay chưa, cậu còn chưa ăn cơm chiều cơ mà!"

Thẳng đến khi hai người ăn xong cơm chiều, Tiêu Diệu vẫn chưa trở về, một người một bóng chỉ có thể tạm thời từ bỏ kế hoạch trả thù, đi về phòng nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần nghênh đón một ngày mới sắp đến.

Vào sáng sớm...!

Tiêu Ảnh vừa mới thức dậy vẫn còn mơ mơ màng màng liền đã bị Tiêu Diệu nhẹ nhàng ôm xuống lầu dùng bữa sáng, đương nhiên, ngồi cùng bàn còn có mẹ con Triệu Linh Quân.

Gia chủ ở, chung quy ả cũng biết thu liễm lại tính tình rất nhiều, chỉ là khi đối mặt với Tiêu Ảnh, vẫn là để lộ ra chút ghen ghét.

Triệu Linh quân đem con mình ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ mu bàn tay của con, thấy con mình muốn chộp lấy bánh bao nhỏ trên bàn, nàng liền đem muỗng đưa cho bé ôn nhu nói

"Nghi Tu đã nói muốn tự mình múc cháo cho ba ba không phải sao?"

Bang Nghi Tu lập tức quăng cái muỗng vừa mới được đặt vào tay mình đi, la hét lên

"Con muốn ăn bánh bao thịt, mẹ mau lấy bánh bao thịt cho con đi!"

Mạc Cảnh Tuyên ghét bỏ nhìn mắt Tiêu Nghi Tu, thầm nghĩ: quả nhiên chỉ có bảo bảo nhà mình là hiểu chuyện với đáng yêu nhất.

Triệu Linh Quân thấy Tiêu Diệu nhìn qua bên này, đành cười gượng nhẹ giọng nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!