Chương 7: (Vô Đề)

"Dương tiểu thư, cô cũng không muốn chuyện cô một chân đạp hai thuyền bị Chương tổng biết chứ?"

Gửi cho Dương Thành Quân:

"Ông chủ Dương, ông cũng không muốn chuyện mình nuôi nhân tình ở bên ngoài sinh con gái bị vợ ông biết chứ?"

Gửi cho Chương tổng:

"Chương tổng, ông biết cô bạn gái nhỏ của ông lấy tiền của ông rồi lừa ông để nuôi tiểu thịt tươi không?"

Gửi cho vợ của Dương Thành Quân:

"Bà Giang, bà biết chồng bà dùng thủ đoạn không đàng hoàng để kinh doanh công ty còn sắp xếp con gái ngoài giá thú vào trong công ty dưới mắt bà không?"

Nhóm người này hiện tại trong mắt Khương Nặc đều là dê béo, phải tìm từng người một để kiếm tiền.

Người trả lời nhanh nhất là Dương Nịnh.

Điện thoại di động còn chưa đưa lên tai, chỉ nghe thấy Dương Nịnh gào lên:

"Mày là ai? Mày muốn làm gì?"

Khương Nặc không nói lời nào, từng giây từng phút trôi qua, Dương Nịnh có hơi hoảng hốt, hỏi không chắc chắn: Mày đang nghe chứ?

Ừm.

"Mày... rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Khương Nặc lên tiếng, nhưng Dương Nịnh không nhận ra cô, rõ ràng nhớ thương thiết kế của cô lâu như vậy, cũng không nhìn kỹ cô.

Đi thẳng vào vấn đề, Khương Nặc bình tĩnh nói:

"Ý trên mặt chữ, nếu cô không muốn chuyện cô ngoại tình với Uông Tiệm Ly truyền đến chỗ Chương tổng kim chủ của cô, thì cầm 500 ngàn đến đổi chứng cứ."

Cô là Khương Nặc?

Lúc này Dương Nịnh mới nhận ra, lần đầu tiên d.a. o động lớn như vậy trước mặt Khương Nặc:

"Làm sao cô biết tôi..."

"Tất cả bằng chứng tôi đã sắp xếp xong rồi, đến lúc đó sẽ gửi đến màn hình lớn hội sở của Chương tổng, để Chương tổng nhìn cho kỹ."

Lần này cuối cùng Dương Nịnh đã ý thức được, cô ta không thể tin nổi:

"Cô điên rồi? Tôi lấy đâu ra 500 ngàn cho cô, vì sao tôi phải đưa tiền cho cô."

Đương nhiên cô sắp điên rồi, Chương tổng không phải người dễ nói chuyện, lại vô cùng sĩ diện, nhân tình mình dùng tiền nuôi lại ăn vụng ở bên ngoài, nếu cho ông ta biết thì kết cục của Dương Nịnh nhất định rất thảm.

Khương Nặc không hề d.a. o động chút nào:

"Không đưa tiền thì nổi tiếng, tự cô chọn đi."

"Chờ một chút, chẳng lẽ cô là vì Uông Tiệm Ly..."

Dương Nịnh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đã bình tĩnh lại, giọng điệu thậm chí còn có mấy phần đắc ý:

"Tôi nghĩ chúng ta có hiểu lầm gì đó, hay là tìm thời gian kéo cả Uông Tiệm Ly đến cùng nhau nói chuyện."

Không có hứng thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!