Lúc chia đồ, Lưu Thục Cầm là người tích cực nhất. Bà ta quan sát xung quanh một lượt rồi lấy thêm hai bao mì ăn liền để trước mặt mình, sau đó nói với Khương Nặc:
"Cô gái trẻ à, cháu lấy ít một chút nhé?"
Khương Nặc nhìn bà ta hỏi: Dựa vào cái gì?
"Trong nhà cháu chỉ có hai người là cháu và mẹ cháu, ăn cũng không hết, tranh giành với chúng tôi làm gì? Bốn người trong nhà tôi đã đói mấy ngày rồi." Lưu Thục Cầm nói năng hùng hồn.
Khương Nặc cười lạnh:
"Bà có đói bụng hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Lưu Thục Cầm bị cô làm cho giật mình, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó tức điên lên:
"Hôm nay mày làm việc nhẹ nhàng nhất, ít ra sức nhất! Rốt cuộc hôm nay mày đã làm được gì chứ? Không xuống nước, nâng đồ đều là bọn tao làm, mày chỉ đứng đó cầm cái lưới vớt lên, từ đầu đến cuối quần áo chưa từng ướt, bọn tao thì sao?"
Thật không?
Khương Nặc không vội chút nào, chậm rãi nói:
"Không có tôi thì túi vật tư Vương Cường vớt được đều đã bị bà ném xuống nước rồi."
Nhắc tới chuyện này, khí thế của Lưu Thục Cầm lập tức tụt xuống mấy phần, tiếng gào thét đã đến bên miệng cũng nuốt trở vào.
"Đã nói chia như thế nào thì chia như thế ấy, thứ nên thuộc về tôi một chút cũng không thể thiếu." Khương Nặc nói rõ từng chữ một, bước lên hai bước cầm mì ăn liền trở về.
Sắc mặt Lưu Thục Cầm cực kỳ khó coi, bị một cô gái trẻ làm cho mất hết mặt mũi.
"Không cho thì thôi, có một số người chính là lòng dạ đen tối, thấy người khác c.h.ế. t đói cũng muốn cướp đồ ăn về để cho mốc meo..." Lưu Thục Cầm nhỏ giọng lẩm bẩm, càng nói càng hận, ánh mắt tam giác khẽ lóe lên, nhân lúc mọi người không chú ý, giả vờ thu dọn đồ đạc đi đến sau lưng Khương Nặc, đột nhiên muốn đẩy cô vào trong nước.
Nhưng động tác của Khương Nặc nhanh hơn bà ta nhiều, bà ta còn chưa đụng tới Khương Nặc, khuỷu tay Khương Nặc đã huých bà ta ngã xuống đất, chân Lưu Thục Cầm trượt một cái, rơi tõm xuống nước.
"Cứu... Cứu mạng... cứu..."
Khương Nặc thờ ơ nhìn Lưu Thục Cầm vùng vẫy trong nước.
Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Đáng tiếc là Lưu Thục Cầm biết bơi, sau khi kinh hoảng ban đầu qua đi, bà ta từ từ ổn định cơ thể, tự bám vào bức tường bên ngoài tầng ba, hét lên với mọi người:
"Kéo tôi... kéo tôi một chút!"
Anh Đỗ và tầng 11 vội vàng bước tới kéo bà ta lên.
"Con khốn, tao nguyền rủa mày c.h.ế. t không nhắm mắt!" Vừa lên bờ chưa kịp lau nước trên mặt, bà ta đã bắt đầu há miệng mắng to:
"Mọi người đều thấy rồi đấy, nó đẩy tôi vào trong nước, mọi người nói xem nên làm gì bây giờ?"
Mấy người anh Đỗ đều lắc đầu, không ai nói gì.
Ở cái nơi chỉ to bằng bàn tay này, mọi người cũng không phải người mù, người điếc, đương nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra.
Lưu Thục Cầm không phải phường lương thiện, cô gái tiểu Khương này cũng là người hung ác.
Nếu Lưu Thục Cầm không biết bơi thì có lẽ lúc này đã chết.
TBC
Thấy không có ai mở miệng giúp đỡ, Lưu Thục Cầm chỉ có thể tiếp tục ném ra lời đe dọa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!