Chương 49: (Vô Đề)

Sau khi cửa mở ra, công đoạn vớt đồ lập tức bắt đầu.

Vương Cường và Đàm Linh mang theo hai chiếc túi lưới cỡ lớn lặn xuống nước lùa các thứ như đồ uống, sữa bò, bình gia vị vào trong túi để người trên bờ kéo dây thừng lên, còn những thứ như mì ăn liền thì để chúng nó tự nổi lên cho mọi người đi vớt.

Vì không có bình dưỡng khí nên hiệu suất lặn không được tốt lắm, hai người tới lui một chuyến đã phải dừng lại nghỉ ngơi, mọi người lấy thêm áo mưa ra che cho hai người để bọn họ có thể nghỉ xả hơi một lát.

Anh trai ở tầng 11 xách theo hai chiếc thùng giữ nhiệt, bên trong là canh gừng do vợ anh ta nấu, mỗi lần nghỉ ngơi đều để mọi người uống một chút.

Vương Cường thấy mưa lại bắt đầu rơi thì cắn răng nói với Đàm Linh:

"Bên trong vẫn còn không ít đồ, đừng nghỉ ngơi nữa, vớt ra trước rồi nói sau."

Đàm Linh gật đầu, theo Vương Cường xuống nước lần nữa.

Thấy đồ vớt được đã khá nhiều, anh Đỗ và Ngô Đại Hà bắt đầu vận chuyển từng chuyến một. Nói tâm trạng của mọi người không tốt là nói dối, dù sao cũng nhiều vật tư như vậy kia mà.

Lưới đánh cá trong tay Khương Nặc có thể kéo dài có thể thu ngắn lại, chiều dài hơn 4m, là lưới nylon dày, tuy chất liệu thép không rỉ hơi nặng nhưng chỉ cần điều chỉnh động tác theo hướng nước chảy rồi cầm thật chắc thì sẽ dùng rất thuận tiện.

TBC

Bên trên có tổng cộng 6 người hỗ trợ vớt đồ, cô không xuống nước, nhưng số đồ vớt lên được còn nhiều hơn 5 người khác cộng lại, cộng thêm động tác của cô lưu loát, trông có vẻ rất nhẹ nhàng.

Những người khác thấy cô làm việc hiệu suất cao hơn cả năm người cộng lại thì dứt khoát phối hợp với cô, giúp cô tìm đồ, chỉ phương hướng, tháo hàng từ trên túi lưới xuống,, còn nhanh hơn so với xuống nước.

"Chiếc lưới này của cô thật hữu dụng."

Anh trai ở tầng 11 vui vẻ nói:

"Chúng tôi đi theo cô đều đỡ tốn sức, cái này nhìn giống như lưới đánh cá ngoài biển, một cô gái như cô cũng ra biển đánh cá à?"

"Không phải, tôi rút thăm trúng thưởng trong buổi họp thường niên công ty đấy." Khương Nặc nhẹ giọng giải thích.

"Nhà cô ở lầu mấy, nhìn cô có chút lạ mặt."

Anh chàng tầng 11 lại hỏi.

Khương Nặc còn chưa trả lời, một bác gái bên cạnh đã bô lô ba la trả lời thay cô:

"Con bé ở tầng 35, mới chuyển tới đây một tháng, trong nhà chỉ có hai mẹ con."

Khương Nặc nhướng mày, bác gái này tên Lưu Thục Cầm, sống ở tầng 14, trong nhóm WeChat đều đổi thành tên thật hết rồi, hôm nay đến đây cô đã âm thầm đối chiếu tên với khuôn mặt của mọi người một lượt.

"Chị Lưu biết rõ nhỉ."

Tầng 11 cười nói.

"Đương nhiên là tôi biết rồi, mẹ của con bé lợi hại lắm, trước khi trời mưa to, mỗi ngày đều đến siêu thị mua đồ về trữ, xách nào là bao lớn bao nhỏ về nhà."

Nói xong, Lưu Thục Cầm còn cố ý tỏ vẻ như có thâm ý thở dài:

"Nhiều đồ như vậy, nhà cháu ăn cũng không hết đâu nhỉ?"

"Chị Lưu nói gì vậy, tôi thấy chị cũng ngày ngày đến siêu thị mua đồ, ở tầng của chúng ta thì chị là người mua nhiều nhất đấy!"

Tầng 11 lại nói.

"Xì! Nói hươu nói vượn, vợ cậu mới là cả ngày xếp hàng ở siêu thị, liên tục chuyển đồ về nhà, đừng tưởng là tôi không biết nhé!" Giọng điệu của Lưu Thục Cầm trở nên khoa trương:

"Đúng là ngày nào tôi cũng đi mua đồ ăn đấy, ai bảo trong nhà còn có cả đống người đang chờ cơ chứ? Hiện tại gạo trong nhà đã cạn đáy, chỉ còn một chút bột mì để chống đỡ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!