Chương 48: (Vô Đề)

Năng lực nghiệp vụ mạnh, có đầu óc, lại có thể thuần thục sử dụng các loại công cụ. Nếu người này có thể sống sót qua hai năm này, tương lai tìm một căn cứ để gia nhập thì cuộc sống rất có triển vọng.

Lúc này trong nhóm đã bàn bạc xong.

Tối nay Ngô Đại Hà sẽ tăng ca suốt đêm để gia cố lại thuyền nhỏ, sáng mai anh ta lại tự mình xuống nước kiểm tra, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì sẽ tiến hành bước tiếp theo.

Anh Đỗ:

"Vậy thì phân công trước, đừng để đến lúc đó lại lộn xộn."

Sau khi thống kê ngắn gọn, đội ngũ đi vớt đồ nhanh chóng được xác định rõ ràng.

Tổng cộng có mười người, vì là đồ của anh Đỗ nên anh Đỗ được chia ba phần.

Ngô Đại Hà cung cấp thuyền nhỏ, Đàm Linh, Vương Cường biết lặn, ba người này đều là chủ lực, mỗi người được chia hai phần.

Còn lại sáu người hỗ trợ sẽ chia đều một phần còn lại, dù sao cũng chỉ hỗ trợ kéo dây thừng, vận chuyển hàng hóa, không cần ra sức nhiều cũng không có nguy hiểm, có thể cho ngụm canh uống đã là không tệ rồi.

Anh Đỗ:

"Cứ vậy trước đã, ngày mai mọi người nhớ chú ý tin tức trong nhóm, tôi cũng không nói trước được sẽ tập hợp vào lúc nào, nhưng mỗi ngày đều có lúc mưa nhỏ, chúng ta chọn lúc đó xuất phát, cụ thể chờ xem tình huống, mọi người thấy được không?"

"Được, cứ nghe theo anh Đỗ."

+1

+1

Mọi người nhao nhao hưởng ứng.....

Ban đêm, Khương Nặc không ngủ, vẫn đang lướt tin tức.

Vì trận mưa to này, ngay cả những khu vực có địa thế cao cũng bị ngắt điện trên quy mô lớn, người có thể lên mạng hiện tại đã không còn nhiều nữa.

Căn cứ vào ký ức mơ hồ của Khương Nặc, nhiều nhất là hai ba ngày nữa, tín hiệu điện thoại cũng sẽ bị gián đoạn toàn diện, cho nên hiện tại có thể dùng thêm được chút nào hay chút đó.

Một đêm sóng yên gió lặng.

Bữa sáng là bánh bao thịt do mẹ làm, còn có sữa đậu nành nóng, Khương Nặc tự rửa táo và cắt thêm hai quả kiwi. Carbohydrate, protein và vitamin đều có đủ.

Ăn sáng xong, Khương Nặc nghe được tiếng tin nhắn nhắc nhở, anh Đỗ nói tám rưỡi tập hợp ở lầu ba.

Khương Nặc thay sang quần áo thể thao để tiện cho hoạt động, buộc tóc lên, tìm một tấm lưới bắt cá nylon cán dài từ trong không gian rồi khiêng xuống dưới.

Đến địa điểm tập hợp, những người khác trong đội vớt đồ cũng nhanh chóng đến đủ.

Đàm Linh là người đến cuối cùng, cô ta cầm kính lặn, chào hỏi đám người anh Đỗ trước, sau đó vẫy tay với Khương Nặc rồi đi đến bên cạnh cô.

Cậu cũng tới à?

Đàm Linh cười nói:

"Thật ra hiện tại bọn mình cũng không thiếu đồ ăn, chỉ muốn kiếm thêm mấy loại như giấy vệ sinh, băng vệ sinh này nọ, bạn cùng phòng của mình chỉ chăm chăm mua đồ ăn mà quên mất mấy thứ này."

Ừ.

"Hi vọng hôm nay mọi chuyện có thể thuận lợi." Đàm Linh lại nói.

Hi vọng là vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!