Chương 47: (Vô Đề)

Sau khi luyện tập ra một thân mồ hôi, Khương Nặc vừa tắm xong đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng mẹ gọi.

Ra ăn cơm thôi.

Đồ ăn đã được dọn lên bàn, cà tím xào mắm, ớt xào thịt, còn có canh bí đao nấu với tôm bóc vỏ, đủ cả sắc hương lẫn vị, nhìn mà thấy thèm. A Muội trực tiếp ngậm bát của mình chạy tới, nói về tốc độ ăn cơm thì nó là người đứng đầu.

Khương Nặc đang ăn cơm thì thấy Vu Nhược Hoa mãi không động đũa mà đang suy nghĩ gì đó, bèn hỏi thẳng:

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"

Vu Nhược Hoa lấy lại tinh thần:

"Sau khi chúng ta chuyển đến nơi này, mẹ dẫn A Muội ra ngoài tản bộ, cũng tán gẫu với người trong tòa chung cư này, coi như cũng có chút thân quen... Hôm nay mẹ thấy bọn họ đang bàn bạc một chuyện, bọn họ muốn đi vớt đồ, đang hỏi có người nào tình nguyện đi không, mẹ định đi."

Vớt cái gì vậy?

"Trong tiểu khu có một siêu thị nhỏ, hàng hóa rất nhiều, nhưng bị ngập đã lâu, bọn họ nói muốn đến xem có thể vớt được chút vật tư nào không."

Vu Nhược Hoa nói tiếp:

"Mẹ chợt nghĩ, chúng ta có thể đóng cửa không ra, nhưng mãi không lộ diện sẽ khiến người ta nghi ngờ, bọn họ sẽ cảm thấy nhà chúng ta giấu rất nhiều đồ ăn, mẹ ra ngoài một chuyến còn có thể nghe ngóng chút tin tức, con nói có đúng không?"

Bà ấy nói xong còn nghiêm trang bổ sung thêm một câu:

"Chúng ta làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau."

Khương Nặc: ...

Cũng có chút đạo lý.

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: Con đi.

Vu Nhược Hoa không đồng ý:

"Nước sâu như vậy, con đi làm gì?"

"Con không xuống nước, chỉ đứng bên cạnh giúp đỡ chút việc vặt." Khương Nặc nói tiếp:

"Ít ra thì con còn biết bơi, cũng từng học lặn, con đi an toàn hơn là mẹ đi."

Vu Nhược Hoa thấy cô kiên trì chỉ đành gật đầu:

"Vậy được, mẹ nói với bọn họ một tiếng, con nhất định phải chú ý an toàn, chúng ta chỉ diễn một chút, không thật sự thiếu chút đồ ăn đó."

"Mẹ yên tâm đi, con biết mà."

Dù mới chuyển tới đây không lâu nhưng người ở độ tuổi này của Vu Nhược Hoa luôn có khả năng xã giao vượt bậc, phần lớn dân cư trong tòa nhà này bà ấy đều quen.

Người đưa ra đề nghị lần này sống ở tầng 9, chủ hộ họ Đỗ, mọi người đều gọi anh ta là anh Đỗ. Người này rất có tiền, mở một phòng tập thể hình lớn, có quan hệ tốt với bên quản lý tòa nhà, ngay trong tiểu khu mở một siêu thị nhỏ, bình thường đều do mẹ anh ta trông coi.

Siêu thị ở tầng một, ngày đầu tiên mưa to đã bị ngập. Thật ra nếu lúc ấy đi dọn đồ thì vẫn còn kịp, nhưng cả nhà anh Đỗ đều không ý thức được mức độ nghiêm trọng trong chuyện này. Anh ta cảm thấy trì hoãn một chút không mất bao nhiêu thời gian, chờ mưa tạnh rồi lại đi.

Mấy ngày sau, siêu thị đã hoàn toàn chìm sâu mấy mét dưới nước, hoàn toàn không vào được.

Mắt thấy lương thực dự trữ trong nhà ngày một ít đi, anh Đỗ ý thức được có lẽ cơn mưa này sẽ không ngừng lại, thế là trở nên luống cuống.

Ban đầu anh ta định tự mình đi vớt đồ, nhưng nước ở bên ngoài sắp ngập đến tầng ba, mưa to và nước chảy xiết, cầm phao bơi ra ngoài có thể về được không còn không biết chớ nói chi là siêu thị đã hoàn toàn chìm sâu dưới nước.

Dưới tình huống không có thiết bị lặn thì muốn vớt đồ cũng biết khó khăn đến mức nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!