Chương 44: (Vô Đề)

Người áo đen vô cùng lưu loát, bước tới tóm lấy hai người, hất sang bên cạnh, để bọn họ nắm lấy cửa, còn mình chậm rãi bước ra ngoài.

Ánh sáng quá tối, Khương Nặc cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn thấy anh chàng mặc đồ đen nhanh chóng túm lấy một người khác, kéo ngược dòng nước như kéo theo một bao tải nhẹ tênh lôi người ra ngoài.

Cô lùi lại vài bước, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Cô đi theo tới đây là muốn nhìn xem thực lực người này sâu cạn thế nào, lúc này cũng nên đi rồi.

Lúc này, người đàn ông đeo dây chuyền vàng bị anh chàng áo đen kéo ra cũng lăn một vòng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa chửi rủa.

"Mẹ kiếp, đồ đạc đều bị nước cuốn trôi hết rồi, tao không lấy được gì cả. Hôm nay đúng là đi một chuyến uổng công!"

"Sớm không mưa muộn không mưa, hết lần này tới lần khác lúc này lại mưa!"

Bên cạnh người đàn ông mang dây chuyền vàng là đồng bọn của anh ta, nhưng Khương Nặc không thấy người đàn ông bị cô c.h.é. m bị thương đâu cả. Có lẽ vì bị thương nên chạy chậm, trong nháy mắt khi nước tràn vào đã bị hai người này bỏ rơi, hơn phân nửa là bị chìm phía dưới.

Người đàn ông đeo dây chuyền vàng hùng hùng hổ hổ, lúc ngang qua cái túi xách mà anh chàng áo đen ném ở ven đường, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ tham lam, đưa tay muốn lấy.

"Đừng, cái túi này hình như là của người vừa cứu anh em chúng ta vừa nãy." Gã đồng bọn do dự một chút, khuyên nhủ:

"Có lẽ người kia không dễ chọc đâu."

"Sợ cái rắm, cái này cũng sợ cái kia cũng sợ, thế cho nên cái gì cũng không vớt được!"

Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng mắng một tiếng, cầm túi định chạy. Nhưng cái túi chứa đầy đồ này đối với anh ta mà nói hình như quá nặng, anh ta cố nhấc lên mà suýt chút nữa không nhấc lên nổi, cuối cùng phải khom lưng vác trên người, mới vừa đi được hai bước lại đụng phải Khương Nặc.

Gã đàn ông mang dây chuyền vàng và gã đồng bọn của anh ta lúc này đều nhìn chằm chằm vào Khương Nặc và cái túi vải bạt của cô, trong đó rõ ràng có vài thứ.

Tất cả vật tư mà bọn họ cướp được đều bị nước cuốn đi, đều là những thứ đang khan hiếm như thịt và hoa quả, đều có thể kiếm được tiền.

Lúc này trong lòng bọn họ tức giận, mong có thể vớt vát được chút ít, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Nặc như chó hoang cực đói nhìn thấy xương, đi thẳng về phía cô.

"Vừa rồi tha cho mày, thế mà mày còn không biết tốt xấu ăn trộm đồ của chúng tao à?" Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng định cướp:

"Con khốn, tao vẫn còn nhớ mối thù của người anh em tao đấy!"

Không đợi hắn tới gần, Khương Nặc đã ra đòn phủ đầu, một cước đạp thẳng về phía hạ thể của hắn.

A ——! Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng bị đau khom người xuống, gần như đồng thời, d.a. o găm trên tay Khương Nặc rạch một đường thật sâu sau lưng anh ta.

Cô thấy rõ ràng, hiện tại trong tay những người này không có dao, cũng không có gậy gộc vũ khí gì hết, mà bọn họ mới từ trong nước đi ra, thể lực cũng tiêu hao gần hết.

Vừa lúc luyện thực chiến cho cô, tìm lại cảm giác.

Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng vốn khắp người ướt đẫm, lúc này m.á. u ồ ạt chảy ra, trong nháy mắt đã thành huyết nhân.

Mẹ kiếp!

Cơn đau kích phát hung tính của anh ta, lập tức gầm rú nhào tới.

Gã đồng bọn của anh ta cũng kịp phản ứng, quơ một con d.a. o c.h.é. m về phía Khương Nặc, nhưng động tác vụng về vì hoảng loạn khiến Khương Nặc lập tức bắt được sơ hở, lắc mình một cái, trực tiếp cắm phập con d.a. o lên vai anh ta.

Đối phương hét lên thảm thiết như quỷ khóc sói gào.

Khương Nặc lùi về sau một bước, đang định đ.â. m thêm hai nhát nữa thì anh chàng áo đen đã chạy đến, đưa tay c.h.é. m xuống một cái, đánh người kia ngất xỉu nằm trên mặt đất.

Khương Nặc bình tĩnh quan sát anh ta, muốn nhìn rõ ý định của anh ta.

Anh ta không nói gì, cũng đánh ngất gã đàn ông đeo dây chuyền vàng trên mặt đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!