Chương 40: (Vô Đề)

Khương Nặc vô thức nhắm chuẩn ống kính viễn vọng vào người anh ta để quan sát, muốn từ trong chi tiết tìm ra manh mối, ai ngờ anh ta lại giống như phát hiện ra cái gì, lia mắt về phía này.

Trong nháy mắt đó, Khương Nặc có thể xác định rằng anh ta nhìn về phía mình.

Ánh mắt hai người cách nhau 200 mét, xuyên qua khe hở cực nhỏ của tấm bạt nhựa, gần như chạm nhau trong kính viễn vọng.

Khương Nặc nhanh chóng tỉnh táo lại, cất kính viễn vọng, lặng lẽ giấu mình đi.

Khoảng cách xa như vậy sẽ bị phát hiện sao? Vậy cũng quá nhạy cảm rồi.

Trong lòng Khương Nặc âm thầm tính toán, nếu như bị anh ta phát hiện dẫn đến xung đột, mình phải làm sao mới thắng? Liệu có phần thắng hay không?

Trong nháy mắt thả ra tất cả container, để hàng ngàn hàng vạn tấn trọng lượng đập về phía anh ta có được không?

Lấy thân thủ của anh ta, có thể né tránh hay không, hoặc là đánh ngược trở lại?

TBC

Khương Nặc ép bản thân bình tĩnh lại, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cùng lúc đó, lại cầm kính viễn vọng lên, từ khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài.

Đám người kia vẫn còn ở đó.

Hình như bọn họ đã tìm ra thứ gì quan trọng trong chiếc container vừa nãy tiểu soái ca áo đen dùng đao bổ ra, mấy người mặc đồ công nhân màu xám cẩn thận ôm hai cái rương.

Thanh niên áo đen nhìn thấy cái rương, khẽ gật đầu một cái.

Tim Khương Nặc đập rất nhanh, cô ý thức được thứ bên trong chắc chắn không tầm thường.

Sau khi liên tục ôm đi bốn năm cái rương, người thanh niên áo đen một mình xoay người rời đi, những người còn lại chuyển đồ vật tìm được ra ngoài.

Khương Nặc vẫn duy trì động tác trước đó, không hề mảy may nhúc nhích, mãi cho đến một lúc sau, cô nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động.

Theo âm thanh dịch chuyển ống kính viễn vọng, cô nhìn thấy một chiếc xe vận tải rời đi.

Bến tàu cũng khôi phục dáng vẻ yên tĩnh.

Khương Nặc không lập tức đi ra ngoài mà tiếp tục ẩn thân dưới tấm bạt nhựa.

Quá nóng, cô lại lấy không ít cục đá từ không gian đặt bên người, không khí lạnh lẽo lập tức khiến cô thoải mái hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng không nóng đến mức bị cảm nắng.

Ước chừng lại qua nửa tiếng đồng hồ nữa, cô mới đi ra.

Khương Nặc nhìn quanh bốn phía, đột nhiên lạnh giọng nói:

"Đi ra đi, tôi biết mấy người đã phát hiện ra."

Không ai đáp lại.

Khương Nặc nghiêm giọng: Đi ra cho tôi!

Vẫn không có ai đáp lại.

Được rồi, tuy rằng hành động này có chút xấu hổ, nhưng cẩn thận một chút luôn không sai.

Chỉ cần cô không xấu hổ, thì xấu hổ chính là... Dù sao ở đây cũng không có người, ai cũng không cần xấu hổ.

Khương Nặc khẽ ho hai tiếng, cất đao trong tay vào không gian, lại lấy nước ra uống mấy ngụm.

Xem ra đám người kia đã rời đi thật rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!