Sau khi chuẩn bị xong, Khương Nặc chào Vu Nhược Hoa một tiếng, bảo bà ấy hôm nay nhất định không được ra ngoài.
Vu Nhược Hoa đáp lời:
"Mẹ nghe con, nhưng mọi người đều đang nói sắp mưa, cũng không biết có phải thật hay không."
Khương Nặc chớp mắt, cũng không nói tiếp, lại dặn dò Vu Nhược Hoa thêm một lần nữa, bảo bà ấy không nên ra ngoài khiến cho Vu Nhược Hoa bật cười, phải nhiều lần bảo đảm với cô là bà ấy không rời khỏi nhà nửa bước, Khương Nặc mới đi ra ngoài.
Từ giờ trở đi, cô muốn đi mua hàng không đồng.
Trên đường gần như không có người nào, Khương Nặc lái xe đi thẳng tới bến cảng.
Bến cảng của thành phố này là một trong ba cảng lớn hàng đầu cả nước, toàn bộ hàng hóa xuất nhập khẩu đều lưu trữ ở trên bến tàu.
Bởi vì thời tiết nóng bức, ban ngày cũng không đi làm, ban đêm hiệu suất làm việc không cao, hơn nữa đây là đợt nắng nóng phạm vi toàn cầu, vận chuyển đường biển chịu ảnh hưởng rất lớn, cho nên rất nhiều đồ vật đã bị mắc kẹt lại ở nơi này.
Khương Nặc đỗ xe bên ngoài bến tàu, bước ra ngoài trong cái nóng như thiêu như đốt. Ý thức vừa động, chiếc xe thăng bằng xuất hiện dưới chân. Cô giẫm lên, thử dùng xe thăng bằng đi một đoạn.
Sau đó chớp mắt mấy cái, xe thăng bằng biến mất tại chỗ, cả người Khương Nặc dừng lại, chịu đựng cảm giác mất thăng bằng rất ngắn sau đó cô đứng trên mặt đất.
Khương Nặc luyện tập quá trình này nhiều lần, sau đó dần thành thạo hơn. Khi chiếc xe thăng bằng biến mất, cô hoàn toàn có thể nắm chắc cân bằng cơ thể, lên xe cũng nhanh hơn.
Hôm nay phải đi rất nhiều nơi, làm như vậy cũng là vì giữ thể lực.
Khương Nặc lấy nước ướp lạnh từ trong không gian ra, sau khi uống mấy ngụm, cảm giác khô nóng cũng giảm bớt. Cô cầm cây kem trong tay, giẫm lên xe thăng bằng tiến vào bến tàu.
Vô số container chất đống như núi trên bến tàu, quả thực giống như một đại dương sắt thép.
Trước đây Khương Nặc không tiếp xúc nhiều với mấy thứ này, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một chiếc xe tải cỡ lớn kéo một container nặng nề đi ngang qua trên đường. Khi cô đứng ở ven đường, dường như nhìn thấy một quái vật khổng lồ.
Mà quái vật khổng lồ như vậy, ở nơi này lại bày vô số cái.
Những chiếc hộp lớn màu sắc rực rỡ xếp chồng lên nhau giống như trò chơi xếp gỗ của người khổng lồ.
Container là một công cụ không thể thiếu trong vận chuyển hiện đại, có thể chuyên chở hàng hóa, cũng có thể dùng cho thiết bị máy móc tiến hành công việc logistics, là kết tinh trí tuệ của nhân loại.
Đáng tiếc cảnh tượng như vậy lập tức sẽ hủy diệt ở trong thiên tai, cũng không biết tương lai còn có khả năng khôi phục hay không nữa.
TBC
Khương Nặc lắc đầu, nghĩ xa quá rồi.
Tất cả mọi thứ trước mắt, ngay ngày đầu tiên của trận mưa lớn đã bị chìm ngập trong biển nước. Mưa kéo dài suốt cả hai tháng, mực nước ở bến tàu dâng cao hơn mười mét, tất cả mọi thứ đều bị cuốn xuống đáy biển.
Bản thân Khương Nặc đã tích trữ đủ hàng, cũng không muốn đi cướp đoạt vật tư sinh tồn của người bình thường. Vì vậy cô đợi đến ngày hôm nay mới ra ngoài mua đồ không đồng. Hơn nữa những thứ này, nếu cô không ra tay tích trữ thì cũng sắp chìm xuống biển.
Có thể tích trữ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bến tàu chắc chắn có camera giám sát, nhưng Khương Nặc không quan tâm, vì đêm nay nơi này sẽ tràn ngập nước biển, mọi thứ sẽ bị nhấn chìm và cuốn trôi.
Lúc đầu cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với việc canh gác ở bến tàu, nhưng bất ngờ là bến tàu không có lấy một người, phần lớn điện ở đây đều đã tắt.
Lối vào còn có một mảng cháy đen, hình như đã từng xảy ra hỏa hoạn.
Cô ở bên ngoài quan sát thật lâu, cuối cùng kéo thấp mũ xuống, đeo khẩu trang chống nắng che cổ, che mặt kín mít rồi cẩn thận đi vào.
Trên mỗi container đều dán danh sách hàng hóa.
Trên danh sách có viết tên hàng hóa, số lượng, kích thước, trọng lượng, nhãn hiệu và các loại thông tin khác, vô cùng rõ ràng lại thuận tiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!