Chương 360: (Vô Đề)

Khương Nặc nhìn ra sự thất vọng của con bé: "Không dễ tìm không có nghĩa là không tìm được. Em đừng đào mấy phiến dưới đất, đào lên rồi cũng không phù hợp với chiếc nỏ này, trước tiên em cứ suy nghĩ thiết kế đi, phác họa kiểu dáng cho chị, chị đi tìm một ít trúc biến dị rồi vót thành hình dạng mà em cần, thứ này tự em tước không được đâu.

"Ánh mắt Ngô Tiểu Giang sáng rực lên, lộ ra vẻ vui sướng rõ ràng. Nhưng Khương Nặc lại bổ sung thêm:"Nhưng mà không thể xem chiếc nỏ gắn tay này là vũ khí chính, chỉ nên sử dụng trong nhất tình huống bất ngờ mà thôi, chúng ta vẫn nên tập trung vào loại nỏ cầm tay bình thường và nỏ lớn."

Cô không thiếu trúc nhưng chặt trúc không phải là một chuyện dễ dàng, những vũ khí bình thường đều không chặt được, chỉ có thanh chủy thủ của Vân Diệu là có tác dụng.

Nhưng bản thân cô cũng không muốn dùng phần lớn thứ này để làm thành vũ khí.

Phiến trúc b.ắ. n đi rất dễ rơi vào tay người khác, chỉ cần sơ suất một chút là thứ này sẽ trở thành vũ khí sắc bén trong tay đối thủ.

Đôi lúc dùng trong những tình huống đánh úp thì được, dùng số lượng lớn thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.

Hơn nữa cô cũng không muốn ngày ngày phải đi chặt trúc.

"Được, cảm ơn chị Khương!" Ngô Tiểu Giang lập tức nở nụ cười.

Con bé đã thiết kế ra bảy chiếc nỏ có hình dạng và kích thước khác nhau, chỉ có chiếc nỏ gắn tay nay là cần dùng phiến trúc, lúc ra ngoài dùng thứ này bảo vệ bản thân thì được, nhưng để bảo vệ doanh địa thì vẫn cần dùng nỏ lớn.

Lý Mộng thấy con bé vui vẻ như vậy thì cũng lên tiếng cảm ơn:

"Vậy phiền cô rồi, Khương Nặc."

Không có gì. Khương Nặc sờ đầu Ngô Tiểu Giang: Làm không tồi.

Đột nhiên được khích lệ khiến mặt mày Ngô Tiểu Giang đỏ bừng.

Con bé âm thầm nắm chặt tay, nghiêm túc gật đầu:

"Em nhất định sẽ cố gắng."

Vì muốn tận dụng hết ưu điểm của phiến trúc mà Ngô Tiểu Giang đã tiến hành cải tiến nỏ gắn tay một cách ngoạn mục.

Con bé vô cùng nghiêm túc, cứ chỉnh sửa rồi thử nghiệm tới lui rất nhiều lần.

Ngô Đại Giang cùng Lâm Khiếu cũng giúp đỡ con bé rất nhiều, mọi người cùng nhau ra sức, cuối cùng cũng hoàn thành xong bản thiết kế nỏ gắn tay và tên trúc, sau đó giao bản vẽ cho Khương Nặc.

Khương Nặc dùng điện thoại di động chụp lại rồi trả bản vẽ cho Ngô Tiểu Giang.

Tên trúc hình thoi, phần đầu dài và tương đối nhọn, nói thật là không dễ vót.

Nhưng vót năm trăm phiến trúc cũng đủ dùng rất lâu.

Những lúc này mà có Vân Diệu ở đây thì tốt rồi, có thể vót cùng cô, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Trước khi bắt tay vào việc, Khương Nặc đến thăm Ngôn Tử Phàm.

Cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Chỉ mới mười ngày không gặp mà cậu hình như đã cao hơn một chút, ánh mắt cũng càng thêm thanh minh, hơi thở càng thêm ổn định vững vàng.

Nhưng Khương Nặc nhớ tới thời điểm không gian thăng cấp, cô dùng nước suối trong không gian, lại bắt đầu rèn luyện liên tục, qua mấy ngày cũng tiến bộ rất nhiều.

Chủ yếu là vì nền tảng khá yếu nên sự thăng cấp sẽ càng rõ ràng.

Trước mạt thế, thân thể của Khương Nặc cũng yếu ớt như tầng lớp lao động bình thường còn Ngôn Tử Phàm lại thiếu ăn ngay trong giai đoạn thân thể đang phát triển, phải nói là nền tảng không hề ổn chút nào.

Sau khi tới doanh địa được ăn ngon, không thiếu protein, lại có trứng chim biến dị, còn chăm chỉ tập luyện.

Bây giờ Ngôn Tử Phàm ăn hết một quả trứng chim biến dị là lại cảm thấy tinh lực dư thừa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!