Bà ấy làm xong thì đưa cho Khương Nặc xem:
"Như thế này được không?"
Khương Nặc cầm nút thắt trong tay quan sát hồi lâu, lôi lôi kéo kéo một lúc, quả thật là rất chắc chắn.
Dây đỏ được bện thành sáu nút thắt, ngoài việc dùng d.a. o cắt ra thì bình thường không thể nào tháo được, tuy trông nó không đẹp mắt cho lắm nhưng những thứ nhìn không đáng tiền như thế này mới dễ giữ an toàn.
Khá tốt. Khương Nặc nói.
Vu Nhược Hoa đeo linh nguyên lên cổ, cẩn thận giấu sau cổ áo.
Bây giờ thời tiết rất lạnh, mọi người đều mặc rất dày, gần như không có ai có thể nhìn ra trên cổ bà ấy đang đeo thứ gì đó, nhưng chờ tới khi trời hết rét và thời tiết trở nên nóng bức, quần áo mỏng manh hơn thì có thể sẽ bị người ta trông thấy.
Khương Nặc lại tìm mấy cuộn dây màu trắng và màu đen đưa cho Vu Nhược Hoa để bà ấy có thể tùy cơ ứng biến.
Suy xét đã lâu, Khương Nặc quyết định nói cho mẹ biết việc doanh địa này sẽ được chuyển tới nơi khác trong tương lai.
Vì để đảm bảo an toàn, khi thời kỳ màn đêm vĩnh cửu kết thúc, cô dự định sẽ dọn nhà đến Đại Hưng Lĩnh.
Không biết khi nào nhà họ Văn mới khởi công xây dựng căn cứ, tu sửa thành cái dạng gì nhưng nếu nơi đó thật sự là chỗ an toàn cuối cùng trên địa cầu này vậy thì Khương Nặc nhất định phải đến đó tìm hiểu một chút, mau chóng lựa chọn một vị trí tốt.
Nơi đó chắc chắn là doanh địa cuối cùng của bọn họ.
Cho nên với doanh địa tiếp theo, cô muốn cố hết sức để biến nó thành bộ dáng hoàn hảo nhất, thứ đầu tiên không thể thiếu chính là lò sưởi âm tường.
Ở cứ điểm của nhà họ Văn, lò sưởi âm tường luôn được tiếp củi liên tục, cả căn nhà vô cùng ấm áp, cô rất thích cái cảm giác được ngồi bên cạnh lò sưởi âm tường.
Còn có trại chăn nuôi, khu trồng rau và nhiều thứ khác.
Có thể nhờ Ngô Đại Giang suy nghĩ về cấu trúc chỉnh thể của doanh địa rồi vẽ ra một bản thiết kế.
Nhưng cô còn chưa đến Đại Hưng Lĩnh xem xét, hiện tại nói đến chuyện này hẳn là quá sớm, chỉ là cô muốn nói ra để mẹ có thời gian chuẩn bị tinh thần.
Vu Nhược Hoa nghe xong thì thở dài:
"Mẹ vẫn còn luyến tiếc." Bà ấy nói:
"Lúc mới chuyển đến đây thứ gì cũng không có, mấy ngày nay mới khá hơn một chút, kết quả lại sắp từ bỏ, nhưng mà để được sống tốt hơn, cũng không có gì là không buông xuống được, dù sao con còn có..."
Nói tới đây, bà ấy chỉ dùng khẩu hình, không hề nói ra hai chữ không gian:
"Dọp dẹp đồ đạc cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu thích thì có thể mang theo toàn bộ."
Khương Nặc cười cười, vậy mà mẹ cô lại cẩn thận như vậy.
Nhưng với năng lực hiện tại của cô, biệt thự số ba lại cách hai căn khác khá xa, sẽ không có ai rảnh rỗi chạy tới đây nếu không có việc gì, càng sẽ không tùy tiện chạy lên lầu ba, cho dù có việc gì đó thì đều dùng bộ đàm để liên lạc trước.
Ở doanh địa này, người nào tới gần nghe lén đều không thể thoát được lỗ tai của cô
Tuy vậy cô cũng không nói gì, giữ cảnh giác là một chuyện tốt.
Mấy ngày tiếp theo, Khương Nặc cơ hồ không rời khỏi phòng ngủ.
Bận việc lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ở trong phòng lười biếng mấy ngày.
Thỉnh thoảng cô sẽ đưa ý thức vào trong không gian, dùng thanh thép chế tạo hàng rào phòng thủ cho biệt thự số bốn, hoặc là chọn ra mấy thân trúc rồi ngồi ở lan can lầu ba vót nhọn nhưng tiến độ làm việc lại vô cùng thong thả, phần lớn thời gian cô đều làm cá mặn.
Than trong chậu vô cùng ấm áp, thể chất của cô lại tốt, không cần phải ăn mặc quá dày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!