Toàn bộ quá trình huấn luyện chia làm ba giai đoạn.
Giai đoạn đầu tiên hoàn toàn không cần chạm vào súng, chủ yếu là luyện tập quan sát, luyện sự tập trung, luyện sự ổn định.
Trước kia khi còn ở đội tỉnh, trước mỗi lần b.ắ. n s.ú.n. g cô ấy đều phải tập luyện cải thiện tầm nhìn.
Huấn luyện viên sẽ yêu cầu cô ấy nhắm mắt lại, hồi tưởng và cảm nhận tất cả những kiến thức và kinh nghiệm đã học được, tốt nhất là tiến vào trạng thái thiền định.
Sau này, thói quen đó đã trở thành điều quan trọng nhất đối với cô ấy.
Đặc biệt là trong thực chiến, nếu chỉ có một cơ hội, lại còn phải b.ắ. n chuẩn thì sự tập trung và thân thể vững vàng đều là những thứ có thể cứu mạng.
Ngoài việc mau chóng bước vào trạng thái thiền định thì việc rèn luyện sự tập trung bao gồm việc điều tiết hơi thở, khống chế cơ bắp khiến thân thể trở nên nhịp nhàng và vững chãi.
Chờ học xong những điều đó thì sẽ bước vào giai đoạn rèn luyện thứ hai: luyện tập sự chính xác, luyện tập phản xạ và tập chịu áp lực.
Chờ giai đoạn hai kết thúc thì sẽ cho Ngô Tiểu Giang tập luyện với bia ngắm.
Đó là toàn bộ kế hoạch và hệ thống huấn luyện, cô ấy đã tốn không ít tâm tư, gần như là đã suy xét đến từng chi tiết một.
Nhưng khi bắt đầu mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy.
Ngô Tiểu Giang rất nghe lời, cũng vô cùng hiểu chuyện, chỉ là năng lực học tập quá chậm.
Theo lý thuyết, lực tay của con bé khá ổn định, tâm thái cũng không tồi, học b.ắ. n s.ú.n. g không phải là việc gì quá khó, nhưng điều khó khăn nhất chính là con bé không thể loại bỏ tạp niệm, không thể bước vào trạng thái thiền định.
Thời gian đã qua lâu như vậy mà giai đoạn một vẫn còn đang rối tinh rối mù.
Tiến độ học tập này mà mang đi so với một người yêu thích b.ắ. n s.ú.n. g bình thường còn không bằng, còn cách rất xa với sự kỳ vọng mà Lý Mộng dành cho con bé.
Lý Mộng một mặt không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ngô Tiểu Giang, mặt khác lại vô cùng lo lắng cho trình độ của con bé, gần đây còn có chút mất ngủ.
Cô ấy cũng đã từng trao đổi với Ngô Tiểu Giang mấy lần, Ngô Tiểu Giang cũng khổ sở, lúc nào cũng hứa sẽ cố gắng học tập.
Hứa xong rồi nhưng lúc huấn luyện vẫn không thể nào làm được.
Hai người đều có chút uể oải.
Ngô Tiểu Giang cảm thấy có lỗi với cô ấy nên đã đi gỡ một dàn âm thanh của một chiếc xe hỏng rồi tu sửa lại, lại tìm được một chiếc USB, muốn tìm một số bài nhạc cho Lý Mộng giải tỏa tâm tình.
Nhưng Lý Mộng thấy con bé ngày nào cũng bỏ công bỏ sức vào mấy chuyện đó thì thật sự không vui nổi.
Lý Mộng vốn dĩ là một người hay suy nghĩ, bất tri bất giác đã nghĩ rất nhiều chuyện, bắt đầu cảm thấy có phải là do cô ấy ít ra ngoài sau mạt thế nên mới khiến bản thân mất đi một phần năng lực xã giao bình thường hay không, khiến tính cách của cô ấy trở nên độc đoán quái gở.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô ấy đã tạm thời ngưng công việc ở nhà nấm để giúp đỡ Ngô Đại Giang làm bể chứa nước tạm thời, nghỉ ngơi không đủ lại còn mất ngủ dẫn tới tâm tình không thể nào khá lên được.
Thì ra là như vậy.
Khương Nặc nghe cô ấy nói xong thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là việc nhỏ.
Chỉ là Lý Mộng không có ai để nói chuyện phiếm, cô đơn lại suy nghĩ nhiều, chỉ cần có người trò chuyện cùng cô ấy thì mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.
Ngô Tiểu Giang là học trò của cô ấy, thân phận chênh lệch nên không thể thành đối tượng để tâm sự.
"Tôi cảm thấy chương trình huấn luyện này rất tốt, cô rất giỏi đó." Khương Nặc nói:
"Chờ điều kiện tốt lên một chút thì để mẹ tôi và cả đám người Ngô Đại Giang cùng tập luyện, không cần phải học tới mức bách phát bách trúng, chỉ cần có thể nổ s.ú.n. g bảo vệ bản thân là đủ, về phần s.ú.n. g thì tôi sẽ nghĩ cách tìm thêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!