Mục tiêu của Khương Nặc không phải mấy loại đồ cổ đắt đỏ kia, cô chuẩn bị đào một số đồ rẻ trước, thử hiệu quả rồi nói sau.
Đi mấy cửa hàng, rốt cuộc cũng có thứ khiến cô chú ý.
Một chiếc lược gỗ nhìn hơi cũ kỹ, cùng một cái hộp sơn mài màu đen mạ đồng, đều tản ra hơi thở giống với chiếc vòng tay của dì Hồ.
Chiếc lược gỗ không đắt lắm, chỉ mấy trăm đồng, nhưng hộp sơn mài màu đen thì ông chủ báo giá 20.000.
Khương Nặc không do dự nhiều, chỉ mặc cả một chút, cuối cùng bỏ ra 18.000 đồng để mua chiếc hộp.
Đang chuẩn bị quay trở về xe xem thử hiệu quả thế nào, một người đàn ông trung niên gầy gò để ria mép bước vào trong cửa hàng, cũng là đến mua cái hộp kia, nhìn thấy Khương Nặc cầm chiếc hộp mới vừa ra ngoài liền vội vàng đuổi theo.
"Cô gái, cô chờ một chút!"
Khương Nặc dừng lại, quan sát người trước mặt.
Nhìn dáng dấp không mấy thoải mái, vừa nhìn đã biết là người âm độc tàn nhẫn, nhưng từ trên người ông ta, Khương Nặc cũng cảm thấy hơi thở tương tự.
Chắc hẳn là một loại trang sức gì đó.
Cái gì?
"Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện." Người đàn ông ria mép kia nói:
"Cô có thể nhường lại chiếc hộp này của cô cho tôi không?"
Không nhường.
Nói xong liền muốn rời đi, nhưng người đàn ông ria mép kia lại ngăn cô lại:
"Cô gái, cô mua nó với giá bao nhiêu thì tôi cũng sẽ trả cho cô thêm hai ngàn, thứ này đối với tôi rất quan trọng, thật đấy!"
Khương Nặc mặc kệ ông ta:
"Bao nhiêu tiền cũng không bán."
Người đàn ông ria mép kia cười mà như không cười:
"Cô gái, đừng có mà không biết tốt xấu."
Khương Nặc thầm cười lạnh, loại mặt hàng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này, dưới huống bình thường thì đánh một trận là được rồi, nếu thật sự không được thì đánh hai trận.
Cô bình tĩnh nói:
"Ông có thể thử một chút."
Nói xong, trực tiếp vòng qua ông ta quay trở lại xe.
Ý niệm vừa động, cô cất lược gỗ và hộp gỗ, ý thức cũng đồng thời tiến vào không gian.
Lược gỗ và hộp gỗ đã không còn thấy bóng dáng, mặc dù sương mù ở biên giới không gian tuy vẫn còn nhưng đã nhạt đi không ít.
Quả nhiên có thể!
Hơn nữa tổng giá trị của hai thứ này không cao, chỉ hơn 20.000 nhưng lại tương đương với hiệu quả của hơn 600.000 đá thô lần trước.
Khương Nặc thầm mừng rỡ, lập tức bắt đầu quét hàng ở các cửa hàng.
Nhưng vận may sau đó lại không tốt như vậy nữa, cô gần như chạy hết tất cả các cửa hàng có thể đi nhưng cũng không tìm được một cửa hàng nào hữu dụng, có thể thấy được nước trong chợ đồ cổ sâu đến bao nhiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!