Đêm đó, Khương Nặc ngồi bên cạnh mẹ, cùng bà xem phim.
Bộ phim kể về một người phụ nữ yêu một người đàn ông đến muốn c.h.ế. t muốn sống, mà người đàn ông kia lúc đầu không biết quý trọng, về sau lại đuổi theo.
Vu Nhược Hoa thích xem mấy kịch bản theo đuổi vợ thế này, vừa xem vừa bình luận:
"Loại đàn ông này thật không được."
Khương Nặc cảm thấy buồn cười, dựa vào vai mẹ đánh một giấc.
Ngày hôm sau, cô dậy thật sớm, chào mẹ rồi đeo ba lô lên, đội mũ, đeo khẩu trang, mặc quần áo chống lạnh dày nặng. Tóc cô bây giờ ngắn, cộng thêm quần áo cũng dày nên cho dù không cố ý ngụy trang thì nhìn bên ngoài cũng trông giống một cậu bé.
Sau đó, cô lặng lẽ rời khỏi doanh địa.
Muốn đi Nghi Thành, trước tiên phải đến Vạn Thành.
Cô lái xe hai ngày thì đến Vạn Thành.
Sau đó là đi bộ.
Khương Nặc vốn muốn vào khu vực thành phố nhưng sau khi đi xuyên qua vùng ngoại ô, quả thực đã bị cảnh tượng kia làm cho kinh ngạc.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ thành phố chìm trong đống đổ nát.
Có lẽ các tòa nhà đã ngâm mình trong nước lũ quá lâu, nền móng đều bị hao tổn ở các mức độ khác nhau, cộng thêm động đất mãnh liệt khiến cho cả thành phố này không may mắn thoát khỏi.
Hơn nữa bị đổ nát nghiêm trọng như vậy rõ ràng không chỉ bị rung chuyển một lần mà là nhiều lần.
Rất khó để tưởng tượng rằng con người vẫn có thể sống sót trong một thành phố c.h.ế. t chóc như vậy.
Khương Nặc so sánh bản đồ rồi trực tiếp đi về phía khu mỏ.
Nhìn từ trên bản đồ thì khu khai thác mỏ này thật sự rất lớn, hơn nữa đã có từ rất lâu rồi lâu.
Trước khi thành lập nước đã có mỏ ngọc, việc sản xuất lam ngọc ở đây đã từng rất phồn thịnh một thời, nhưng rất nhanh đã bị khai thác đến cạn kiệt.
Sau này, các thương nhân tạo ra một khái niệm ngọc Nghi Thành, lấy các khoáng thạch ở gần mỏ lam ngọc ra đóng gói lại, phản ứng của thị trường cũng khá tốt.
Nói cho cùng thì ngọc cũng chỉ là đá mà thôi.
Người dân địa phương ở Nghi Thành có rất nhiều người dựa vào cái này để trở nên giàu có, nhiều năm qua đã hình thành chuỗi sản nghiệp vững chắc, diện tích khai thác liên tục được mở rộng.
Vì để khai thác được chút ít lam ngọc còn sót lại, hầm mỏ cái này còn sâu hơn cái kia.
Khương Nặc đứng ở chỗ cao, dùng kính viễn vọng nhìn bao quát một lượt, nhìn thấy các giếng mỏ chi chít này cũng có chút xúc động.
Sau khi xảy ra các trận động đất nghiêm trọng, các mỏ này đã bị thay đổi đến mức không thể nhận ra nữa, mặt đất bị đứt gãy cả một mảng lớn, nhìn mà chỉ có thể thở dài.
Khương Nặc có dự cảm rằng nơi này nhất định sẽ có linh nguyên.
Ở đâu có linh nguyên cũng có nghĩa là có sinh vật biến dị.
Nhưng diện tích khu mỏ thực sự quá lớn, cô ngoại trừ linh nguyên ra thì còn phải tìm người, không nên làm việc quá kích động.
Suy nghĩ một chút, Khương Nặc quyết định tìm một chỗ kín đáo để nghỉ ngơi, xem xem Border Collie có thể mang Vân Diệu tới hội hợp với cô hay không.
Bốn bề tối sầm.
Khương Nặc không trực tiếp tiến vào khu mỏ mà là tìm một chỗ bằng phẳng bên cạnh con đường bị vỡ nát rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời, cầm kính viễn vọng trong tay quan sát địa hình bốn phía, yên lặng ghi nhớ cấu trúc của khu mỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!