Khóa cửa căn biệt thự số 1 đã được Ngô Đại Hà giao một chìa cho Khương Nặc từ trước đó.
Cô dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa ra, sau khi đi vào, Lý Mộng dẫn cô trực tiếp đi lên lầu hai, đi vào phòng ngủ của Lâm Khiếu.
Phòng ngủ này là phòng ngủ thứ hai, phòng ngủ chính là Ngô Đại Hà đang ngủ, phòng làm việc của anh ta cũng ở trong đó.
Ngô Tiểu Giang bây giờ đang sống một mình ở trên tầng ba.
Phòng ngủ của Lâm Khiếu khá sạch sẽ, so sánh với chỗ của Ngô Đại Hà khắp nơi đều là linh kiện, quần áo cũng ném lung tung thì Lâm Khiếu vẫn chú ý đến cuộc sống hơn.
Anh ta đã đến đây được một tháng, căn phòng cũng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp.
Trên bàn đặt mấy cái hòm gỗ, anh ta cũng tự tay làm một cái kệ để đựng những vật dụng cần thiết hằng ngày. Mấy cánh cửa dưới sự tàn phá của lũ lụt và động đất, hoặc ít hoặc nhiều đều bị biến dạng nhưng anh ta cũng đã sửa xong.
Lý Mộng làm như không thấy tất cả những điều này, cô ấy đi thẳng đến bên giường, ngồi xổm xuống, sờ vào một thứ gì đó bên dưới ván giường, tìm thấy một cái hộp gỗ.
Dùng sức đẩy hộp gỗ xuống và mở ra xem, bên trong quả nhiên có một cuốn sổ tay hơi cũ.
Trên mặt Lý Mộng hiện lên vẻ lạnh lùng: "Quả nhiên anh ta không đơn giản."
Khương Nặc nhận lấy cuốn sổ, lật xem một chút.
Đây chỉ là một cuốn sổ ghi chép bình thường, phía trước vẽ một ít sơ đồ phác thảo, đều là thiết kế về các bộ phận bằng gỗ, nhưng rõ ràng chỉ là mấy bức vẽ tiện tay vẽ ra. Nhiều bức trong đó chỉ có khung, cũng không ghi rõ chi tiết về kết cấu.
Khương Nặc còn nhìn thấy một ít hình ảnh liên quan tới thuyền gỗ, rất giống với chiếc thuyền đưa lương mà cô đã từng gặp.
Những thứ này hẳn là được vẽ lúc làm thuyền cho cộng đồng.
Lật qua loa thêm vài trang trống, cô nhìn thấy một vài chữ.
Nói chính xác hơn thì đó là mấy cái tên.
Khương Tiểu Manh.
Khương Vi Vi.
Lâm Ái Khương.
Khương Tiểu Lâm.
Lâm Điềm Điềm.
Khương Ni Ni.....
Khương Nặc mặt không biểu tình gấp cuốn sổ lại.
"Cuốn sổ này không có vấn đề gì đâu, chỉ có mấy thứ nhàm chán thôi." Cô nói.
Lý Mộng không tin lắm, cầm cuốn sổ qua lật xem thử. Đoạn đầu thì không sao, nhưng đến đoạn cuối thì vẻ mặt cô ấy có chút bối rối, sau đó mở to mắt, hít sâu một hơi, tức giận đến xù lông: "Anh ta có bệnh à?? Anh ta đang nghĩ cái rắm gì thế chứ!"
Khương Nặc không bị Lâm Khiếu chọc cười, ngược lại bị Lý Mộng chọc cười.
"Không giận không giận."Cô vỗ vai Lý Mộng: "Chỉ cần không phản bội thì những chuyện này tạm thời không cần phải để ý đến anh ta."
Lý Mộng vẫn tức giận: "Mấy cái tên còn khó nghe như vậy! Cái gì mà thưởng thức chứ!!"
Khương Nặc cất cuốn sổ vào hộp gỗ, đặt lại dưới gầm giường rồi dẫn Lý Mộng rời đi.
TBC
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!