Làm xong những việc này, Khương Nặc nhắm mắt lại, trong nháy mắt trở về trên giường của mình.
Đi ngủ thôi.
Mấy ngày nay cô đã quen với việc ngủ một lúc sẽ tỉnh lại, sau đó lại đi vào giấc ngủ.
Lúc cô ở một mình cứ ngủ được 1 đến 2 giờ là sẽ tỉnh lại một lần, trạng thái ngủ không sâu nên rất dễ tỉnh lại.
Sau này có Border Collie và Vân Diệu ở bên cạnh, cô ngủ được nhiều hơn nhưng vẫn theo thói quen ngủ mấy tiếng lại thức dậy.
Chỉ có khi trở về nhà, cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Giấc ngủ này ước chừng hơn tám giờ, ngủ đủ liền tự nhiên tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đặt ở trên đầu giường, lại duỗi lưng một cái, cả người đều thoải mái.
Thay áo khoác ngoài đi ra, Khương Nặc lấy nhà kính và cây táo đặt ở tầng ba.
Thời gian này cô đi ra ngoài liên tục, những thứ này đặt ở trong không gian đều ở trạng thái tĩnh, không có cơ hội lấy ra ngoài để sinh trưởng.
Nhưng vừa lấy ra, cô lại lo lắng nó bị c.h.ế. t cóng.
Cuối cùng, nhà kính lại được thu về, chỉ để lại cây táo.
Cây này cô mang về từ núi Việt, cũng phải tìm một chỗ trồng xuống mới được. Chắc chắn là không thể trồng được trong biệt thự, phải bố trí một chỗ trong doanh địa để trồng.
Nhưng trong doanh địa có chuồng nuôi súc vật, củi gỗ chất như núi, lại có ba cái ki
-ốt dùng làm kho chứa đồ nên căn bản không có đất trống để trồng trọt.
Khương Nặc quyết định tìm Ngô Đại Hà bàn bạc trước, nghe ý kiến từ người có chuyên môn kiến trúc.
Ngô Đại Hà nghe cô nói muốn trồng cây, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
"Cô Khương, thật ra cái này dễ xử lý, bên cạnh biệt thự số 3 đều là đất trống, chúng ta chỉ cần mở rộng ra một chút là được, cô trồng cũng không nhiều, không cần quá nhiều chỗ."
Khương Nặc cũng không định trồng toàn bộ cây đào được ở núi Việt, chỉ muốn trồng ba cây du bốn cây tùng trước, hái chút lá non nuôi thỏ nuôi dê.
Dù sao bây giờ cũng chỉ có mấy con dê, mười mấy con thỏ.
Sau này nhiều hơn rồi nói.
Đại Hà vô cùng tán thành chuyện trồng cây này:
"Chỉ là sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của biệt thự số 3 bên này, nhưng trồng một ít cây cũng là để phía sau chúng ta có thêm một khu giảm xóc, bên cạnh cây có thể bố trí cạm bẫy để nâng cao tính an toàn của doanh địa."
"Ừ, vậy là tốt rồi. Anh vẽ cho tôi một bản thiết kế trước, tôi chịu trách nhiệm tìm mấy ống trúc."
Ngô Đại Hà gật đầu:
"Nhưng nếu mưa axit hoặc tro bụi núi lửa lại đến một lần nữa thì có thể cây không sống được đâu."
Khương Nặc thản nhiên nói:
"Lần này tôi ra ngoài có gặp được một vài cây biến dị nên mới nảy ra ý tưởng mang về cấy ghép ở doanh địa, anh cứ làm đi, mấy chuyện này không cần lo lắng."
Được.
Nói chuyện với Ngô Đại Hà xong, Khương Nặc lại đi tìm Lâm Khiếu.
Lâm Khiếu đang gõ thứ gì đó ở bên cạnh đống lửa, Khương Nặc bỗng nhiên đi tới trước mặt anh ta, anh ta không hề chuẩn bị, suýt nữa gõ trúng ngón tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!