Khương Nặc trở lại doanh địa lúc 7 giờ tối.
Chưa đến 4 giờ mà trời đã tối đen, cô lái xe đến con đường bên ngoài khu biệt thự rồi thu xe vào không gian.
Sau đó đi bộ về phía doanh địa.
Khắp nơi tối đen đến mức giơ tay không thấy ngón tay, nhưng Khương Nặc vẫn đến khu biệt thự dò xét một phen. Hai tòa nhà gần đường có chút dấu vết củi lửa lưu lại, đoán chừng đều là người đi tới căn cứ.
Nhưng không nhiều lắm.
Cô theo thói quen thả nhẹ bước chân, muốn kiểm tra mức độ cảm biến âm thanh của lưới phòng ngự trong doanh địa.
Bắt đầu từ khoảng cách 200 mét, cô nín thở, chậm rãi đi về phía sau tường vây.
Trong doanh địa, Vu Nhược Hoa đang lột da hai con rắn mà A Muội bắt về, chặt thành từng miếng nhỏ, ướp với rượu trắng và gia vị, sau đó bỏ vào nồi luộc chín, dùng xiên sắt xiên lên rồi nướng trên lửa.
Hầu như tất cả rắn mà A Muội bắt về đều là rắn độc, Vu Nhược Hoa không dám để mấy con rắn này trong doanh địa lâu ngày, sợ bò ra cắn gà vịt dê thỏ, vậy được không bù mất.
Cho nên nhiều lắm là nhốt vài ngày rồi giết, con mà A Muội bắt về trước đó còn chưa ăn thì A Muội đã bắt về một con khác, thế là bà ấy dứt khoát g.i.ế. c cả hai con một lần, được một bữa ngon.
Làm nhiều lần nên Vu Nhược Hoa cũng có kinh nghiệm hơn, động tác g.i.ế. c rắn lột da như nước chảy mây trôi, thịt rắn nếu trực tiếp nướng trên lửa sẽ hơi cứng nên nấu trước rồi nướng sẽ mềm hơn.
Những con rắn này đều rất mập, vừa đặt lên nướng liền có mỡ chảy ra xèo xèo. Lớp thịt bên ngoài rất nhanh đã cháy giòn, lại rắc thêm nguyên liệu nướng đặc chế của bà ấy.
Thơm đến mức mọi người háo hức nhìn theo.
Lâm Khiếu mấy ngày nay vẫn nịnh nọt Vu Nhược Hoa, đương nhiên lúc này mở miệng khen ngợi:
"Mẹ Vu, dì giỏi thật đầy, cháu thấy mấy đầu bếp bên ngoài cũng không so sánh được với dì đâu."
Tâm tình Vu Nhược Hoa vui vẻ, nhìn anh ta cũng càng thuận mắt hơn, Lâm Khiếu nhân cơ hội bước tới làm trợ thủ cho bà ấy.
Vu Nhược Hoa tán thưởng Lâm Khiếu:
"Tiểu Lâm, cháu kết hôn chưa?"
Lâm Khiếu lập tức đứng thẳng:
"Dạ chưa, từ nhỏ đến lớn, cháu chưa từng yêu ai hết."
Vu Nhược Hoa cũng cười:
"Với cái thế đạo hiện nay ngay cả yêu cũng không được."
Bọn họ nói chuyện phiếm ở đây, không ngờ Ngô Tiểu Giang đang ăn xiên nướng đột nhiên hỏi một câu:
"Vậy cô Khương sau này sẽ có lấy chồng không ạ?"
Vu Nhược Hoa nói:
"Tiểu Nặc cần gì phải lấy chồng chứ? Con bé thích anh chàng nào thì cứ trực tiếp đưa về là được, thích một người thì mang một người, thích hai người thì mang hai người, chỉ cần con bé thích thì nó có thể nuôi cả hậu cung luôn cũng được."
Lý Mộng thiếu chút nữa bị sặc nước, Lâm Khiếu ngây ra như phỗng, cả người đều choáng váng.
"Mẹ Vu, dì nói gì thế chứ? Khương Nặc không phải là loại cặn bã kia." Lý Mộng phản đối.
Vu Nhược Hoa nghiêm mặt: "Cái này sao gọi là cặn bã được, chỉ cần anh tình tôi nguyện là được mà, cũng không có chuyện trắng trợn cướp đoạt con nhà người ta, Tiểu Nặc bằng lòng muốn mấy người cũng được.
Nếu con bé gặp được một người đáng giá, nguyện ý sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại, nâng đỡ nhau đến già thì đương nhiên dì sẽ vui vẻ. Nhưng nếu con bé không thích ai cả, cả đời tự do tự tại thì cũng rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!