Phó Minh.
Người này là tay sai hàng đầu của Tưởng Chí Xuyên ở mạt thế, làm xằng làm bậy giống như Tưởng Chí Xuyên, không chuyện ác nào không làm.
Thì ra trước khi mạt thế, hai người đã có giao tình.
Anh Xuyên. Bộ dạng của Phó Minh không phải rất tình nguyện:
"Không phải đã nói sẽ ép giá thêm à, sao anh không gọi em một tiếng đã trực tiếp mua về rồi?"
"Hừ, tôi gọi điện cho cậu cậu tắt máy, còn trách tôi à?" Tưởng Chí Xuyên không nhịn được nói:
"Hơn nữa tình huống ngày hôm qua, tôi mà không ra tay thì một viên thuốc cũng không mua được. Tên Trâu Dũng kia, không biết quen được cô gái nào, vậy mà muốn cướp số hàng này với tôi. Cũng may cô ta chạy nhanh, nếu không tôi đã xử lý cô ta ngay tại chỗ rồi."
"Vậy thì cũng không thể cho giá cao như thế, thêm ra hơn 200 ngàn..."
"Cậu có thôi đi hay không?" Tưởng Chí Xuyên đen mặt:
"Hàng cũng đã mua về rồi, nếu cậu cảm thấy không được, vậy tôi trả lại phần tiền này cho cậu được chưa?"
Phó Minh nghe vậy cũng không càu nhàu nữa, vẫy tay với mấy công nhân, một đoàn người đi đến phía sau toà nhà nhỏ.
Khương Nặc vòng qua bên cạnh toà nhà, chậm rãi theo sau.
Toà nhà nhỏ được xây dựa vào dốc đứng của sườn núi, ở trên sườn núi dựng một mái ngói tránh mưa đơn giản màu thép, bên dưới lại là một cánh cổng kim loại vừa dày vừa nặng.
TBC
Rất nhanh cửa lớn đã mở ra, lập tức sương mù màu trắng bên trong toả ra bên ngoài.
Mấy công nhân đều mặc áo bông dày, dưới sự chỉ huy của Phó Minh nhanh chóng vận chuyển thùng hàng vào trong.
"Động tác nhanh lên một chút."
Tưởng Chí Xuyên nói:
"Trời nóng như vậy, cửa mở thêm một phút là tiêu hao thêm mấy chục số điện."
Trong nháy mắt Khương Nặc đã hiểu ra, đó là kho đông lạnh.
Thì ra trong tay Tưởng Chí Xuyên có kho đông lạnh, chuyện này cũng có thể giải thích được vì sao dược phẩm và vật tư của anh ta không bị nước lũ huỷ hoại.
Địa thế của Vọng Tự Sơn cao, kho đông lạnh lại có thể niêm phong tích trữ rất nhiều thứ, thảo nào anh ta ở mạt thế sống rất tốt.
Chờ tất cả dược phẩm đều đã được mang vào, sau khi Phó Minh xác nhận tất cả mọi người đã đi, cẩn thận khóa kỹ cửa kho đông lạnh.
"Mấy ngày nay cậu cũng đừng chạy khắp nơi nữa, ở đây tự trông coi đồ đi."
Cuối cùng Tưởng Chí Xuyên dặn dò nói:
"Tôi đã liên hệ xong với người ta rồi, nhiều nhất một tuần, số hàng này sẽ có thể bán ra toàn bộ."
Biết rồi.
Biết rồi hả? Tưởng Chí Xuyên lạnh giọng:
"Cậu tốt nhất là biết đi, nếu để tôi phát hiện ra buổi tối cậu ra ngoài tìm phụ nữ để ăn chơi trác táng, lần sau đừng nghĩ đến việc tôi dẫn theo cậu nữa."
Sau khi Tưởng Chí Xuyên đi, Phó Minh quay lại phía trước toà nhà nhỏ, xem ra bình thường anh ta là người phụ trách trông coi kho đông lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!