Chương 28: (Vô Đề)

Thảo nào. Tưởng Chí Xuyên a lên một tiếng, nhìn chằm chằm Trâu Dũng:

"Xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng là người tình nhỏ của anh, tới làm kẻ lừa gạt cho anh nữa."

Trâu Dũng vội vàng lắc đầu: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, người anh em, người ta có thể coi trọng tôi sao? Tôi nói thật với anh, nhóm thuốc này anh muốn thì lấy, không muốn thì thôi đi vậy, cô ấy cũng không cùng ngành với chúng ta, quyên tặng cũng không có khả năng mỗi tháng đều quyên, không mua bán lâu dài được, cho nên tôi mới xem ý của anh trước, chứ không phải kiếm lời được thêm 100 ngàn tệ, dù sao chúng ta mới là quan hệ hợp tác lâu dài."

Sau một loạt các đòn kết hợp, cuối cùng Tưởng Chí Xuyên mới ký hợp đồng.

Bán ra được nhóm hàng này với giá mong muốn, Trâu Dũng đương nhiên sẽ không nuốt lời, lập tức chuyển khoản 20 ngàn tiền trà nước cho Khương Nặc.

Sau khi Khương Nặc nhận được thông báo chuyển khoản, đã đến cửa tiểu khu.

Đôi mắt cô tối sầm lại.

Tiền trà nước đã tới tay, nói rõ Tưởng Chí Xuyên đã mua nhóm thuốc kia, xem ra ngày mai cuối cùng cũng phải hoạt động gân cốt một chút.

Ngày hôm sau, ngày mùng 9 tháng 7.

Nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng cao, sáng sớm đã 40 độ.

Nhưng Khương Nặc không có thời gian nghỉ ngơi, cả ngày đều bôn ba ở bên ngoài tích trữ hàng, lại dẫn Vu Nhược Hoa đi ăn buffet thịt nướng đắt nhất, 1688 tệ một người.

Gọi điện thoại đến hỏi mới biết, gần đây kinh doanh ảm đạm, nhà hàng luôn luôn cao quý lạnh lùng cũng giảm giá, thành 1388 tệ một người.

Khương Nặc bớt đi số đuôi, nói cho Vu Nhược Hoa là 138 tệ một người, hai ngày nay bà tự giác nấu cơm kiếm lời được chút tiền nhỏ, cũng đắc ý.

Phong cách kiểu Nhật, phòng nhỏ độc lập.

Lên trước mấy đồ ăn, trong chén dĩa nho nhỏ là một thịt cá nhỏ củ cải sợi, đậu hũ phô mai, Vu Nhược Hoa còn chưa ăn ra được gì đã hết.

"Nhà này trang trí xinh đẹp, nhưng không có lợi ích thực tế như lần trước." Bà đánh giá.

Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi ngắn kiểu Nhật tiếp tục mang thức ăn lên, vừa lên món vừa giới thiệu:

"Đây là hàu Pháp, kết hợp với trứng cá hồi."

"Đây là nhím biển tím, kết hợp với rượu mai lạnh..."

Lần lượt lên một số món ăn kèm, Vu Nhược Hoa cũng chưa ăn ra được vị gì, đã cảm thấy rất lợi hại, nhìn những món ăn đắt đỏ tinh xảo này, Khương Nặc cũng hơi cảm thán, cô đã trải qua mười năm tận thế, lúc đói bụng mọi người cái gì cũng có thể móc ra để ăn cho no bụng, thậm chí đồng loại tương tàn.

Con người có lẽ thật sự tác động đến tự nhiên quá nhiều.

Những lời phàn nàn của Vu Nhược Hoa hoàn toàn biến mất khi những đĩa thịt bò thượng hạng m12, m10, m6 được đưa lên bàn, bà chưa từng thấy thịt bò nào đẹp như hoa tuyết như thế, vẻ mặt hớn hở bắt đầu gắp lên trên vỉ nướng.

Những loại thịt chỉ có m6 là có thể gọi không giới hạn, Khương Nặc vừa ăn vừa thu một ít vào trong không gian.

Sau khi ăn uống no nê, cô nhận được điện thoại của Trâu Dũng, bảo cô đến lấy hoá đơn nhận hàng.

Khương Nặc bảo mẹ về nhà trước, bản thân mình gọi điện thoại cho Lưu Mân, rồi đi đến nơi mà Trâu Dũng đã gửi vị trí cho, là một nhà kho cỡ lớn.

Sau khi Khương Nặc vận động thì đi mua thức ăn cùng mẹ, lại nhận được điện thoại của Trâu Dũng, nói là có thể nhận hàng rồi.

Trâu Dũng đã chờ từ sớm, 500 ngàn thuốc, cũng chỉ xếp trong 30 thùng, một chiếc xe hàng nhỏ là đủ xài, Trâu Dũng lấy danh sách ra, bảo Khương Nặc nghiệm thu số lượng, Khương Nặc nhìn sơ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì.

"Chuyện ngày hôm qua còn phải cám ơn cô, cô vừa đi, Tưởng Chí Xuyên đã vội vã ký hợp đồng." Trâu Dũng cười nói:

"Hôm nay anh ta cũng tới nhận hàng."

Nói xong, anh ta vội vàng bổ sung:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!