Chương 9: Suýt thiêu rụi căn phòng

Căn phòng phía đông.

Tô Ngọc Uyển ngồi yên lặng trên mép giường cưới, đột nhiên cửa bị đá văng, Thẩm Ninh tức giận bước vào.

"Tô Ngọc Uyển, ngươi biết năm mươi lượng bạc kia là của hồi môn của ta, ngươi là có ý gì?"

Vẻ mặt Tô Ngọc Uyển bình tĩnh, dường như nàng đã đoán trước được Thẩm Ninh sẽ bực tức xông vào tra hỏi nàng.

Trong những năm qua, bạc trong nhà đều được tiết kiệm chu cấp cho việc học hành của Thẩm Tự, vì thế hôn sự của Thẩm Ninh bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Hiện tại nàng ta chỉ trông chờ vào năm mươi lượng bạc này để chọn lựa một gia đình có điều kiện tốt, nếu năm mươi lượng bạc không còn, với tính khí kiêu ngạo của nàng ta, nhất định sẽ làm ầm ĩ.

Sở dĩ Tô Ngọc Uyển tranh thủ lừa gạt Thẩm Tự năm mươi lượng chính là khiến cho Thẩm Ninh đến gây chuyện...

Nàng nhàn nhã đứng dậy, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Ninh mắng: "Ninh muội không biết hôm nay là ngày gì sao? Vừa bước vào cửa đã quát tháo ầm ĩ, đúng là không có giáo dưỡng."

"Ngươi!"

Thẩm Ninh giận dữ, giơ tay tát vào mặt Tô Ngọc Uyển."

"Ninh nhi!"

Đúng lúc này, Thẩm Tự bước vào ngăn nàng ta lại.

"Muội vào đây làm gì?"

"Đại ca, muội..."

Thẩm Ninh thu tay về, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Ngọc Uyển: "Muội chỉ muốn cảnh cáo nàng ta không nên nhắm tới của hồi môn của muội."

Khóe môi Tô Ngọc Uyển khẽ cong lên, nàng mỉm cười nói: "Nếu như ta nhớ không lầm năm mươi lượng bạc này là do triều đình ban cho tướng công, xử lý nó như thế nào đương nhiên phải do tướng công quyết định mới được."

Lời này vừa thốt ra, Thẩm Ninh liền nổi giận, chỉ tay vào Tô Ngọc Uyển mắng: "Tô Ngọc Uyển, ngươi là cái thá gì, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện hay sao? Ngươi chỉ là con dâu nuôi từ bé, đừng tưởng rằng có thể gả cho đại ca ta thì sẽ biến thành chủ mẫu, thấp hèn như ngươi dù có thế nào cũng không thể thay đổi được."

"Bốp."

Thẩm Ninh vừa dứt lời đã nhận được cái tát nặng nề rơi vào mặt.

Nàng ta ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng vì đau rát, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Uyển với vẻ khó tin.

"Ngươi! Sao ngươi dám đánh ta?"

Thẩm Tự ở một bên cũng kinh ngạc hết sức, trong ấn tượng của hắn ta nàng là người dịu dàng và yếu đuối nhất, nhưng lúc này, dường như nàng biến thành một người hoàn toàn khác.

Đặc biệt là đôi mắt, dường như trở lên sắc bén hơn.

Tô Ngọc Uyển nhìn thẳng vào Thẩm Ninh, chính trực nói: "Trưởng tẩu như mẹ, thân là tẩu tử của muội, ta có nghĩa vụ thay mẫu thân dạy dỗ muội."

"Muội hành xử liều lĩnh, thiếu tôn trọng trưởng tẩu như vậy, nếu không may bị truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng Thẩm gia không nuôi dạy muội tử tế."

"Lúc đó, không chỉ mẫu thân sẽ bị người chỉ trích, mà ngay cả danh tiếng của đại ca muội cũng bị tổn hại."

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Tự nhìn nàng có vẻ hơi thay đổi.

Nàng đang suy nghĩ cho hắn ta.

Thẩm Ninh không quan tâm nàng ta có danh tiếng hay không, giận dữ giơ tay lên muốn đánh trả nhưng đã bị Thẩm Tự ngăn cản.

Thẩm Ninh tức tối nhìn huynh trưởng, hai mắt đỏ hoe: "Đại ca, muội là muội muội ruột của huynh, huynh nhẫn tâm nhìn muội bị đánh hay sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!