Tô Ngọc Uyển nói: "Thiếp đã ký thỏa thuận dài hạn với người ta, một khi phá vỡ thỏa thuận thì phải đền bù bạc."
"Tất nhiên nếu phu quân cảm thấy không tiện thì thiếp đành phải tiếp tục làm, dù sao thỏa thuận ba năm cũng không quá dài, sẽ sớm xong thôi."
Ba năm?
Thẩm Tự nghĩ đến việc hắn ta đã ra làm quan rồi nàng vẫn phải lộ mặt nơi ngõ hẻm phố phường chỉ vì mặc cả với khách nhân vài đồng, đột nhiên hắn ta cảm thấy như có kiến bò khắp cơ thể.
Cuối cùng, hắn ta nghiến răng đồng ý.
"Thực ra sáng mai thiếp mới định hỏi chàng, lại sợ sáng sớm chàng cảm thấy xui xẻo nhưng sáng mai phu quân đã rời nhà..." Tô Ngọc Uyển nhìn hắn ta, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thẩm Tự nhíu mày: "Nàng chờ ta một lát."
Sau đó, hắn ta đứng dậy và ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn ta, Tô Ngọc Uyển cong môi cười.
Thẩm Tự tự xưng là người đọc sách, hắn ta xem thường chuyện nàng làm buôn bán nhỏ, nhiều năm như vậy nhưng hắn ta chưa bao giờ hỏi nàng về chuyện làm ăn.
Đương nhiên hắn ta càng không biết chuyện thỏa thuận mà nàng nói có thật hay không......
Trong phòng chính, Thẩm mẫu và Thẩm Ninh vẫn chưa ngủ.
Trước bữa tối, Thẩm Ninh còn phải giặt một chậu quần áo, mười ngón tay trắng bệch, nàng ta đang lải nhải phàn nàn với mẫu thân mình.
Nhìn thấy Thẩm Tự đi vào, lời phàn nàn của nàng ta im bặt.
Thẩm mẫu cảm thấy ngạc nhiên: "Tự ca nhi, sao con lại đến đây?"
Thẩm Tự suy đi tính lại cuối cùng vẫn lên tiếng: "Nương, lúc trước con đưa cho ngài năm mươi lượng bạc, giờ nương đưa cho con dùng trước."
"Huynh lấy tiền để làm gì?"
Vẻ mặt Thẩm Ninh không vui.
Đã nói rõ số bạc này là để dành làm của hồi môn cho nàng ta.
Trong tương lai, đại ca sẽ làm quan tại kinh thành, nàng ta sẽ thành muội muội của mệnh quan triều đình, của hồi môn không thể quá keo kiệt.
Thẩm Tự không muốn nói chuyện Tô Ngọc Uyển sẽ dừng công việc buôn bán trong tay, chỉ mơ hồ nói: "Việc kinh doanh của Ngọc Uyển gặp chút vấn đề, nàng ấy cần bạc gấp."
"Tại sao?"
Thẩm Ninh vỗ bàn đứng dậy, trừng mắt giận dữ.
Thẩm mẫu cũng cau mày: "Có chuyện gì mà muốn năm mươi lượng bạc, sao nương chưa bao giờ nghe Ngọc Uyển nhắc tới?"
Nhi tử nói quá mơ hồ, bà ta không thể không tìm hiểu kỹ. Ban ngày khi bà ta may khâu váy hỷ cho Tô Ngọc Uyển cũng không nghe thấy nàng nhắc đến chuyện này.
Tốn năm mươi lượng để trả tiền.
Biết mẫu thân lo lắng, Thẩm Tự mím môi nói: "Dù sao nương cũng lấy ra cho con trước, sau này con sẽ trả lại cho nương."
Thẩm mẫu còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Ninh đã đứng lên từ chối: "Không được, đại ca, không phải ca nói năm mươi lượng này để làm của hồi môn cho muội à?"
Thẩm Tự thấy bộ dạng lo lắng của nàng ta thì cười nói: "Đại ca không quên, muội đừng lo lắng, sau này huynh sẽ chuẩn bị cho muội nhiều của hồi môn hơn."
"Nhưng muội đã mười sáu rồi, nữ tử trong thôn bằng tuổi muội đều đã thành thân." Thẩm Ninh vừa tức giận vừa khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!