Ngày mùng một tháng hai, từ tờ mờ sáng người Chu gia cùng đoàn người đón dâu đã đến cửa Thẩm gia.
Thẩm Ninh còn đang say ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ, tiếng chiêng và tiếng trống.
Nàng ta vội vàng đứng dậy ra khỏi giường, tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy đội ngũ đón dâu của Chu gia đang đứng ngoài sân.
Thẩm bà tử cũng đi ra ngoài mở cổng.
Thấy vậy, Thẩm Ninh xiết chặt nắm tay, nàng ta nhìn một vòng xung quanh, nhặt chiếc kéo trên bàn lên, quan sát mọi thứ trong sân thật kỹ.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng được mở ra, Thẩm bà tử bước vào.
"Ninh tỷ nhi, con đang làm gì vậy? Mau bỏ kéo xuống!" Vừa bước vào phòng Thẩm bà tử đã nhìn thấy Thẩm Ninh nắm chặt chiếc kéo trong tay, giật mình hoảng hốt.
Thẩm Ninh cầm kéo lên nhắm thẳng vào cổ mình, lạnh giọng hỏi Thẩm bà tử: "Đây chính là ý kiến hay nương dành cho ta đúng không?"
Trên mặt Thẩm bà tử hiện lên tia xấu hổ: "Ninh nhi, mau bỏ kéo xuống trước đi, hãy nghe nương nói đã..."
"Con không nghe!" Hai mắt Thẩm Ninh đỏ hoe, vẻ mặt đầy sự thất vọng, "Con còn tưởng rằng nương sẽ thật sự tìm cách giúp con thoát khỏi hôn ước này, nhưng con đã quá ngây thơ rồi".
"Ninh nhi". Thẩm bà tử sợ nàng ta tự làm mình bị thương, vẻ mặt căng thẳng, "Con nghe ta nói, ta không thể làm gì được cả, đại ca con bị nhiễm bệnh trên đường vào kinh, nó có thể c.h.ế. t bất cứ lúc nào, cửa hàng của tẩu tử... không thể qua tay người khác được".
Thẩm Ninh cười chế nhạo: "Cho nên giữa ta và đại ca, nương luôn coi trọng đại ca hơn, ta sống hay c.h.ế. t cũng không quan trọng đúng không?"
"Không, Ninh nhi, đối với ta con cũng quan trọng không kém". Thẩm bà tử vừa nói vừa lặng lẽ tiến đến gần Thẩm Ninh.
Lợi dụng Thẩm Ninh không đề phòng, Thẩm bà tử nhanh chóng giật lấy chiếc kéo trong tay nàng ta.
Thấy vậy, Thẩm Ninh chỉ có thể xoay người nằm xuống giường, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Dù thế nào ta cũng sẽ không thành thân".
Thấy người dân trong thôn tụ tập xem náo nhiệt ngày càng nhiều, mà tân nương mãi không xuất hiện sẽ khiến cho Thẩm gia bị bàn tán.
Thẩm bà tử ngồi xuống mép giường, tha thiết khuyên nhủ Thẩm Ninh: "Ninh nhi, nương biết con không muốn, nhưng là nữ nhân, có mấy người được như ý đây".
"Con nhốt mình trong phòng cả ngày không sao cả, nhưng ta hi vọng con có người bầu bạn bên cạnh, biết nóng biết lạnh cùng con đi hết cuộc đời.
Bây giờ ta còn khỏe mạnh, con ở bên cạnh ta cũng không sao. Nhưng nếu ta mất rồi, con không thể sống cũng đại ca đại tẩu cả đời được".
Tiếng chiêng và tiếng trống bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, bà mối thúc giục ngoài cửa: "Thẩm tẩu tử, sắp tới giờ lành, tân nương tử đã chuẩn bị xong chưa?"
"Sắp xong rồi". Thẩm bà tử ra mở cửa.
Lúc này, Thẩm Ninh quay người sang nói với Thẩm bà tử: "Tóm lại là ngài không muốn ta làm xấu mặt đại ca chứ gì? Nếu ta thành thân thì sẽ không bại lộ chắc?"
Nói xong, nàng ta đứng dậy kéo chiếc áo ngoài màu đỏ mà Thẩm bà tử mang rồi mặc vào người.
Lại đeo mạng che mặt lên, thậm chí chẳng rửa mặt mũi, chỉ vuốt tóc rồi mở cửa bước ra ngoài.
Chu Đào là người tiến lên phía trước đầu tiên, thấy Thẩm Ninh, hắn ta tỏ ra hết sức vui mừng, "Ninh nhi, ta đến đón nàng về thành thân".
Chu Đào là một nam nhân thành thật chất phác, hắn ta vui mừng khôn xiết khi cuối cùng cũng cưới được nữ nhân mà mình mơ ước, nên muốn thể hiện tình cảm của mình.
Thẩm Ninh lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, không muốn trả lời.
Chu Đào không thấy khó chịu, trên mặt luôn nở nụ cười.
Thẩm bà tử bước ra khỏi sân, muốn nói thêm vài lời với Thẩm Ninh, nhưng Thẩm Ninh không muốn nghe bà ta nói nữa.
"Giừo lành đã lớn, tân nương tử ra ngoài..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!