Chương 27: Đặt câu hỏi

Để tránh khỏi lặp lại chuyện lần trước, lần này Thẩm bà tử đặc biệt dặn dò Thẩm Ninh thành thật ở trong phòng của mình.

Hôm nay hai người họ nhất định phải viên phòng.

Viện phía Đông, Tô Ngọc Uyển và Thẩm Tự cùng nhau ngồi ở trên giường, cả hai đều im lặng không nói một lời.

Trên bàn, cái đèn dầu cũ được thay thế bằng cây nến đỏ, có lẽ Thẩm bà tử đã thay từ trước.

Trước khi Tô Ngọc Uyển quay lại, Thẩm bà tử đã nói rõ với Thẩm Tự, đề nghị hắn ta nhất định phải viên phòng với Tô Ngọc Uyển.

Từ trước đến nay Thẩm Tự vẫn luôn là người con có hiếu, Thẩm phụ trước khi c.h.ế. t nhất quyết muốn Tô Ngọc Uyển làm con dâu nuôi từ bé của hắn ta, cho dù trong lòng không muốn, hắn ta cũng không phản đối.

Bây giờ, Thẩm mẫu yêu cầu hắn ta động phòng với Tô Ngọc Uyển, hắn ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cho dù không hề yêu thương người nữ nhân trước mặt này.

Ánh nến đung đưa, Thẩm Tự nhìn khuôn mặt Tô Ngọc Uyển do được bồi bổ mà trở nên hồng hào, ánh mắt hơi gợn sóng.

Hắn ta do dự một lát, rồi chậm rãi vươn tay ra, vừa chuẩn bị chạm vào tay Tô Ngọc Uyển thì nàng đột nhiên đứng dậy.

"Ta... đi tắm rửa."

Vẻ mặt Thẩm Tự hơi động, trên mặt không tự chủ mà nóng lên.....

Tô Ngọc Uyển đi vào bếp, vẻ mặt buồn bã.

Đột nhiên nàng nhìn thấy vài tép tỏi trên bệ bếp, ý nghĩ lóe lên, nàng nhặt vài tép tỏi lên.

Nàng nghiến răng dứt khoát bỏ nó vào miệng nhai.

Mùi cay nồng nặc khiến nàng gần như không mở mắt được, trong mũi nàng cũng nồng nặc mùi tỏi.

Nhai gần xong, nàng nhổ bã tỏi ra, đưa tay lên, hà hơi thổi vào lòng bàn tay.

Mùi khiến nàng cũng phải cau mày.

Ra khỏi bếp, nàng lại đi đến hầm cầu, bịt mũi gắng gượng ngồi trong đó suốt một khắc.

Khi nàng bước ra ngoài lần nữa, toàn thân nàng đều là ... mùi khó tả.

Quay về phòng, Thẩm Tự vẫn đang ngồi, có vẻ như đang đợi nàng.

Sau khi Tô Ngọc Uyển đóng cửa lại, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh giường.

Bởi vì phản ứng của hai mùi hôi thối trộn vào nhau quá mức khủng bố, cho nên nàng vừa mới bước vào, Thẩm Tự đã ngửi thấy một mùi khó tả, hắn ta không khỏi cau mày.

Tô Ngọc Uyển đi tới trước mặt hắn ta, đưa tay ra hiệu muốn cởi áo ngoài cho hắn: "Cũng không còn sớm nữa, tướng công, nên đi nghỉ sớm thôi."

Nàng vừa mở miệng nói chuyện, một mùi hăng nồng nặc phả vào mặt Thẩm Tự.

Hắn ta nhíu mày càng chặt, liếc cái nhìn hoài nghi về phía nàng.

Tô Ngọc Uyển lại cố ý nghiêng người tới gần trước mặt hắn ta: "Có chuyện gì sao?"

Khi nàng đến gần hơn, mùi thối bám trên quần áo nàng càng nồng nặc.

Thấy bàn tay Tô Ngọc Uyển sắp chạm vào thắt lưng mình, hắn ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng: "Nàng...  có muốn tắm rửa lại không?"

Tô Ngọc Uyển thản nhiên nói: "Ta đã rửa sạch rồi, chẳng lẽ chàng ghét bỏ ta sao?"

Thẩm Tự chỉ chú ý vào hai chữ "Đã rửa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!