Trước khi Thẩm bà tử bước ra khỏi cửa, Tô Ngọc Uyển khó nhọc mở miệng gọi một tiếng.
Bà Thẩm giật mình, chân vừa bước ra ngoài đã vội vàng rụt lại.
"Ngọc Uyển, có phải con sắp sinh rồi không?"
Tô Ngọc Uyển cắn răng chịu đau, khẽ gật đầu.
"Mau, mau nằm xuống!"
Thẩm bà tử vội vàng đỡ nàng vào trong phòng, để nàng nằm thẳng lên giường, cất cái gối cao đi.
Sau đó, bà ta quay người chạy ra ngoài.
Thấy Thẩm Ninh vẫn đang cầm bức thư đứng ở cổng, Thẩm bà tử vô cùng sốt ruột.
"Ninh tỷ nhi, con còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Cất thư đi trước đã, mau chạy sang đầu thôn gọi Triệu đại nương đến!"
Triệu đại nương là người chuyên đỡ đẻ trong thôn.
Thẩm Ninh nghe thấy vậy nhưng vẫn đứng yên không động đậy, liếc mắt nhìn về phía phòng sinh rồi nhếch môi khinh thường.
Thẩm bà tử trừng nàng ta một cái: "Đồ cứng đầu, lão nương còn không sai bảo nổi con nữa sao?"
Thấy Thẩm bà tử định tự đi gọi Triệu đại nương, Thẩm Ninh vội vàng kéo tay bà ta lại: "Nương, nương đừng lo cho đại tẩu nữa, nương xem cái này đi."
"Cái gì?"
Thẩm bà tử vừa định lên tiếng, Thẩm Ninh đã lập tức giơ ngón tay lên "suỵt" một tiếng, sau đó mở bức thư mà mình vừa đọc xong ra, đưa tới trước mặt Thẩm bà tử.
Ngày xưa, cha của Thẩm bà tử là đồng sinh, nhờ vậy nên bà ta cũng biết được vài chữ.
Những bức thư nhà bình thường, bà ta có thể đọc hiểu được.
Thẩm Ninh đưa tới hai bức thư.
Ánh mắt của Thẩm bà tử ngay lập tức bị thu hút bởi bức thư có hai chữ lớn "hưu thư" viết trên đó.
Bà ta giật mình, lo sợ mình nhìn nhầm, vội vàng cầm bức hưu thư đến trước mặt xem kỹ.
Trong hưu thư, Thẩm Tự dùng lời lẽ ôn hòa, nói rằng trước kia hắn ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tuỳ ý cha mẹ mua một cô nương trong sạch đến hầu hạ mình mà không biết, nên cảm thấy vô cùng áy náy với Tô Ngọc Uyển.
Bây giờ hắn ta đỗ Trạng Nguyên, đã gặp được nữ nhi mà mình thật lòng yêu thương ở kinh thành, không nên ép buộc Tô Ngọc Uyển phải ở lại Thẩm gia, muốn cho nàng được tự do ra đi. Nể tình tình cảm nhiều năm gắn bó, hắn ta nghĩ Tô Ngọc Uyển chắc cũng không đành lòng chia rẽ hắn ta với nữ tử trong lòng, nên mong nàng chấp thuận.
Bức thư nhà thứ hai kể chi tiết về những gì Thẩm Tự đã trải qua sau khi vào kinh thành.
Khi tham gia kỳ thi hương, hắn ta đã được Thị Lang bộ Lại cũng là quan chủ khảo chú ý đến.
Lần này vào kinh thành, thấy hắn ta thi đỗ trạng nguyên, Thị Lang bộ Lại trực tiếp bắt rể dưới bảng.
Thẩm Tự và thiên kim của Thị Lang bộ Lại vừa gặp mặt đã nảy sinh tình cảm, đã định hôn ước.
Trong thư còn nói, đợi khi Thẩm bà tử lo liệu xong việc trong nhà, Thẩm Tự sẽ lập tức cho người đón nương và muội muội vào kinh thành.
Cái gọi là lo liệu này ám chỉ việc đuổi Tô Ngọc Uyển ra khỏi nhà.
Người thê tử từ nhỏ làm bạn cùng lớn lên, giờ đây lại trở thành gánh nặng.
Thẩm bà tử không biết phải làm thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!