Chương 15: Tham quan cửa hàng

Sau khi hai mẫu nữ kia rời đi, Tô Ngọc Uyển đậy nắp cái giỏ chứa đầy đồ thêu thùa mà nàng đã thu mua trước kia, vốn dự định bán lại trong thị trấn lại.

Nàng chỉ cầm theo túi rỗng, lấy hai lượng bạc để dành may quần áo cho Thẩm Tự ở dưới gối rồi đi ra ngoài về phía cổng thôn.

Lý thúc đánh xe bò ở đầu thôn đang chuẩn bị rời đi, Tô Ngọc Uyển trả cho ông cụ hai văn tiền, nhanh chóng leo lên xe bò để đến trên trấn.

Trấn Thanh Thủy không lớn, nhưng các cửa hàng xếp thành dãy, trên đường nhộn nhịp người qua lại, tiếng rao mời chào của những người bán hàng rong vang lên không dứt.

Nhìn thoáng qua, những mảnh hàng hóa rực rỡ trên các quầy hàng hàng thật chói mắt.

Những người bán hàng rong la hét bán hàng dọc theo đường phố, tiếng rao hàng của họ vang lên không dứt, nhìn vào họ, nàng lại nhớ về bản thân ở kiếp trước.

Kiếp trước nàng cũng giống như vậy, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cao giọng la hét chỉ để kiếm thêm chút bạc, để cho Thẩm Tự được sống thoải mái hơn trong thư viện.

Bây giờ nghĩ lại, thực sự không đáng.

Nàng đi dọc theo con phố, lúc đi qua một hiệu thuốc, nàng nhớ ra chuyện khi mang thai ở kiếp trước, Thẩm bà tử đã mời đại phu cho nàng, đại phu nói nàng bị thiếu m.á. u và suy nhược thời gian dài, nhưng Thẩm bà tử vì tiếc tiền nên không cắt thuốc bổ cho nàng.

Hài tử càng lớn, cơ thể nàng càng yếu đi, đó là nguyên nhân gây ra việc khó sinh sau này.

"Cô nương, ngươi khám bệnh hay bốc thuốc?"

Tô Ngọc Uyển bước vào hiệu thuốc, một tiểu đồng nhanh chóng tiến đến chào hỏi.

"Ta gặp đại phu."

Kiếp này, nàng sẽ không sinh con cho Thẩm Tự, nhưng cũng phải bồi bổ cơ thể thật tốt.

"Vậy xin mời theo ta."

Tiểu đồng đưa nàng đến quầy khám, nơi có một đại phu tóc bạc đang ngồi.

Sau khi Tô Ngọc Uyển ngồi xuống, lão đại phu bắt mạch, lại quan sát gương mặt nàng, cuối cùng nói: "Theo lão hủ, cô nương bị thiếu khí huyết do suy nhược cơ thể thời gian dài."

Đúng như dự đoán.

Tô Ngọc Uyển hỏi: "Có cách nào để hồi phục không?"

Lão đại phu mỉm cười nói: "Cách đơn giản nhất để hồi phục là ăn uống đồ bổ dưỡng, ta sẽ kê cho cô nương một ít dược liệu bổ sung khí huyết, cô nương có thể uống vào buổi sáng và tối."

"Đa tạ đại phu."

Sau khi lấy dược và trả tiền, Tô Ngọc Uyển rời khỏi hiệu thuốc.

Khi nàng đi qua góc phố, nhìn thấy một tấm biển cho thuê cửa hàng ở tiệm bỏ trống đối diện. Vì vậy nàng dừng lại rồi đi sang bên đó.

Cửa tiệm mở ra, một nữ nhân tròn trịa mặc áo lụa bước ra.

Tô Ngọc Uyển mỉm cười bước lên phía trước hỏi: "Xin hỏi, phu nhân có phải là chủ cửa hàng này không?"

Phụ nhân kia nhìn nàng một lát, thái độ thờ ơ lạnh lùng: "Là ta, ngươi hỏi có chuyện gì?"

"Là như thế này, tôi thấy cửa hàng của phu nhân treo biển cho thuê, nên tôi muốn xem thử."

Hóa ra là muốn thuê cửa hàng, phụ nhân  kia đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cảm thấy nàng ăn mặc quá mức tồi tàn, không có khả năng thuê được, nên lạnh lùng trả lời: "Phí thuê cửa hàng không rẻ."

"Ngài cho thuê giá bao nhiêu?"

"Thuê cả năm, mười lượng bạc một năm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!