Edit: thauyn22
Mới đến? Nam nhân mặc quân phục đen bước ra từ trong ngọn lửa chiến trường, ánh mắt sắc bén rét lạnh nhìn người lính đánh thuê trẻ tuổi không hề bị run chân, anh hỏi, Cậu tên gì?
Tô Việt làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Đàm, một lần nữa chọn lấy một biệt hiệu nói: Anh Vũ.
Triệu Thanh nói: Vì sao không né?
Tô Việt không thể trốn, lính mới nào mà có kỹ năng né súng, vừa động liền lòi ra, cậu dường như không hề thấy xấu hổ với vị lãnh đạo trước mặt, vô cùng thành thật trả lời:
"Tôi không cử động được."
Triệu Thanh lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào tên nhãi con lính mới tự xưng Anh Vũ này, vừa rồi anh vô tình cảm nhận được một luồng khi mạnh mẽ dường như được sinh ra do căng thẳng, nhưng giây lát lướt qua ấy như là ảo giác.
Anh không thu hồi súng, ngược lại ngang ngược đè lên trán Tô Việt, không thèm nói lý:
"Vừa rồi vì sao nhìn tôi?"
Tầm mắt được che giấu kém cỏi khiến cho Triệu Thanh chú ý, anh mới phát hiện tên người mới này không giống người bình thường.
Tô Việt duy trì cảm xúc ổn định, trong não lại chuyển động nhanh chóng, nhìn mục tiêu nhiệm vụ một chút thì có làm sao, đây là tìm cớ gây rắc rối hả? Cậu nghi ngờ có phải để lộ dấu vết ở đâu rồi không, hay là tin tức bị rò rỉ, thân phận nằm vùng đã bị bại lộ?
Trong đầu Tô Việt rối rắm suy nghĩ, hai mắt lại rất thản nhiên nhìn thẳng vào đoàn trưởng Ám Nha đại danh đỉnh đỉnh, tay súng thiện xạ có biệt hiệu Quạ Đen trông giống hệt trong ảnh hồ sơ, nhưng sau khi nhìn thấy người ngoài đời thực, ấn tượng đầu tiên không phải là mặt mũi tuấn tú, dáng người mạnh mẽ, mà là khí thế tàn nhẫn sắc bén như một con dao được toi luyện trong thuốc độc, cùng với đôi mắt hẹp dài u ám lạnh lẽo.
Bị Triệu Thanh dùng ánh mắt không chút độ ấm nhìn chằm chằm, Tô Việt như chú ếch xanh nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mổ xẻ phân thây.
Khóe mắt cậu bắt được Tiêu Đàm bên cạnh, ngay lập tức tìm được một lý do miễn cưỡng cho là hợp lý, cậu đáp: "Báo cáo đoàn trưởng, tôi không muốn dùng biệt hiệu do Tiêu đội trưởng đặt trước đó, trực tiếp gọi tôi Anh Vũ là được rồi, nhưng anh ấy không cho phép tôi đổi tên, phản đối vài lần đều không có kết quả, hôm nay hiếm khi có thể gặp được đoàn trưởng, muốn xem thử xem có thể mạo muội đề cập chuyện này một chút không?
"Giọng nói Triệu Thanh lạnh đến xương tủy, anh nghi ngờ hỏi:"Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy là vì việc nhỏ này?
"Tô Việt nghiêm mặt nói:"Đoàn trưởng, biệt hiệu lính đánh thuê rất quan trọng, về đối ngoại liên quan đến ấn tượng của mọi người, về đối nội ảnh hưởng đến thái độ làm việc, tôi không thể chịu được việc sử dụng một biệt hiệu mà tôi không thích trong thời gian dài, có khả năng sẽ dẫn tới stress, làm giảm hiệu quả nhiệm vụ."
Tiêu Đàm bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn tên sói mắt trắng kia, hắn cực khổ nghĩ ra một biệt hiệu, sao lại biến thành nguyên nhân gây bệnh rồi?
Triệu Thanh chưa từng nghe cái cớ hợp lý nhưng lại thái quá đến như vậy, một biệt hiệu mà thôi, hậu quả có nghiêm trọng như đã nói không?
Trong khoảng thời gian ngắn anh lại nghĩ không ra góc độ nào tốt hơn để hỏi, vì thế thuận miệng hỏi:
"Vậy biệt hiệu trước của cậu là gì?"
Tiêu Đàm sợ dẫn lửa về mình, cẩn thận đi tới, chủ động nói:
"Đoàn trưởng, anh cảm thấy cái tên Gugu 3 có vấn đề không?"
Triệu Thanh: ......
Trước mặt rất nhiều lính đánh thuê, Triệu Thanh hình như không tiện trực tiếp phản bác vị chiến y tâm phúc, Tô Việt sợ bởi vì mối quan hệ thân cận mà mình bị một phát súng bắn chết, dù cho có né tránh được cũng phải tìm được đường trốn hoặc là chiến đấu đến chết, vì thế cậu nghiêm túc bổ sung:
"Đoàn trưởng, Gugu số 3 có bốn chữ, thật sự là quá dài, khi xưng hô rất bất tiện, không đủ ngắn gọn."
"Nó cũng có ý nghĩa không tốt, Tiêu đội trưởng biệt hiệu là Bồ Câu Trắng, Gugu 3 nghe như quả trứng bồ câu của anh ta đẻ ra vậy, rất dễ làm người khác liên tưởng đến những thứ khác."
"Nếu xếp hàng theo thứ tự gọi Gugu 1, Gugu 2, Gugu 3, Gugu 4 v.v.. có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần chung của cả đội? Dù sao chúng ta là binh đoàn Ám Nha, chứ không phải binh đoàn Gugu."
Triệu Thanh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lại có thể kiên nhẫn nghe một tên lính mới nói xong, có lẽ là bởi vì quá khó tưởng tượng, cũng có lẽ là cảm nhận được sự khác biệt của người trẻ tuổi, anh nhìn nhìn Tiêu Đàm, lại nhìn nhìn Tô Việt, một lát sau thu súng rời đi.
Triệu Thanh tạm xác định đây là một người lính mới không không tham vọng và gan dạ, bởi vì một chuyện không lớn mà dám khiếu nại vượt cấp lên cấp cao hơn, nhưng cũng không thể bỏ qua hành vi vô lễ xúc phạm cấp trên, trước tiên Triệu Thanh phạt tên lính mới huấn luyện thể chất gấp ba lần.
Chuyện lần này có thể tạm thời cho qua, các lính đánh thuê khác nín thở chờ đợi, trong mắt đều là thận trọng, đây là lần đầu tiên Tô Việt và Triệu Thanh gặp mặt, là cuộc đối đầu đầu tiên giữa nằm vùng và thủ lĩnh Ám Nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!