Chương 50: (Vô Đề)

Lúc này dường như các lính đánh thuê đã phát hiện sự tình giữa đoàn trưởng và Anh Vũ, sắc mặt đều thay đổi, không khỏi ngồi xích ra xa, chừa lại một mảnh không gian yên tĩnh.

Triệu Thanh kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện với Tô Việt, cuộn sợi tóc thành một vòng tròn, hỏi:

"Đây là mục tiêu nhiệm vụ để lại?"

Trong lòng Tô Việt đem sợi tóc rụng của Hà Ngôn phỉ nhổ một phen, trên mặt lại không có nửa điểm thay đổi. Nội dung nhiệm vụ lần này là truy bắt một đám tội phạm tử hình vượt ngục, những bức ảnh truy nã được công khai cho thấy trong số bọn họ không ai để tóc dài.

Tô Việt nuốt xuống đồ ăn trong miệng, không biết thứ đang ăn là mùi vị gì, đoàn trưởng đây là đang đào hố cậu?

Một lần? Hai lần? Hay là ba lần?

Tô Việt nhớ không rõ, Triệu Thanh giống như một cơn lốc xoáy chết chóc dưới đáy biển sâu, trong sự nghiệp phụ trách Ám Nha, vạch trần không biết bao nhiêu âm mưu ẩn giấu, chôn vùi vô số mạng sống của nằm vùng, cậu chưa chắn là người may mắn được trốn thoát.

Mùa xuân đã đến, hơi thở ấm áp bao trùm mặt đất, nhưng có người vẫn mắc kẹt trong trận gió tuyết của mùa đông năm đó, bị đông đến tứ chi cứng đờ, cả người rét run.

Tô Việt hơi gật đầu, đáp:

"Đại khái là vậy, tôi không để ý, bắt được người liền đi nộp, xác nhận tiền thưởng đã được chuyển đến tài khoản, liền trực tiếp rời đi."

Triệu Thanh cười như không cười nói:

"Phải không, mọi người đánh nhau rất kịch liệt nhỉ, không ngờ trong đám tử tù kia vẫn có người có thể đấu lại em."

Tô Việt cầm lấy giấy ăn bên cạnh, nhẹ nhàng lau khóe môi, nói:

"Có lẽ là vì biết sau khi bị bắt sẽ có kết cục không tốt, hơn nữa còn bị tôi ép, cho nên mới liều chết chống lại tôi."

Cậu lại như nghĩ ra gì đó, cười một chút, lại nói:

"Bên trong còn có một người thích giả gái, một đầu tóc dài màu đỏ dùng như vũ khí quấn quanh cổ con mồi, bị tôi dùng lửa đốt, không ngờ trên cổ áo còn sót lại một sợi."

"Có một người phạm nhân thích giải gái?"

Triệu Thanh bán tín bán nghi, anh bình tĩnh hỏi:

"Có lưu lại hình ảnh làm nhiệm vụ không? Tôi có chút tò mò."

Tô Việt hơi khó hiểu nhìn anh, không nói gì, cúi đầu mở máy truyền tin, nói:

"Không có video, nhưng tôi có chụp vài tấm ảnh làm tài liệu."

Cậu nhanh chóng mở ra vài tấm ảnh cậu cùng đám người Hà Ngôn đánh nhau gửi cho Triệu Thanh, cũng may lúc ấy vì đối phó với Tiêu Viễn nên cố ý diễn một màn kịch.

Tô Việt tự nhiên mà bắt chước miệng lưỡi lính đánh thuê, tránh cho lỡ đụng phải Hà Ngôn người thật, Triệu Thanh sẽ liên tưởng đến ảnh chụp từ đó sinh lòng nghi ngờ, cậu cố ý trêu ghẹo:

"Giả trang nhìn từ phía sau cũng không tệ, nhưng mặt thì…thật đáng tiếc."

Triệu Thanh nhận ảnh, click mở xem, trên màn hình hiện lên một hình dáng, mái tóc đỏ dài xoã sau lưng, ngược lại không thấy rõ trên người mặc gì, chỉ có thể từ hình dáng xương cốt đoán được là đàn ông.

Hiển nhiên, Anh Vũ không nói dối.

Triệu Thanh không khỏi có chút ngượng ngùng, đây là lần thứ mấy rồi, anh dường như mất trí rồi, càng ngày càng cảm thấy tâm tình khó chịu khi có vấn đề liên quan đến Anh Vũ, cảm xúc như vậy rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với một người đoàn trưởng.

Triệu Thanh không khỏi nghĩ đến lời của Triệu Đình Uyên, chú Triệu đề nghị anh giết Tô Việt, có phải là vì nhìn ra được điểm này?

Anh lại vì một cấp dưới có khả năng xem Ám Nha là kẻ thù, mà hao hết tâm tư điều tra sự thật về nhiệm vụ ở Nam Tinh, nếu là ba năm trước, dám ở trước mặt Triệu Thanh nói lời như thế người sớm đã thành tro cốt rồi.

Anh ném sợi tóc kia vào thùng rác thông minh đi ngang qua, thản nhiên tựa vào ghế, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!