Chương 44: (Vô Đề)

Bộ vũ trang đã định ra thời gian là 9 giờ sáng mai, Triệu Thanh suốt đêm chạy đến địa điểm giữ tù binh, những người khác không thể tới gần, chỉ có thể lo lắng mai phục xung quanh, chờ đợi thời cơ chi viện cho đoàn trưởng.

Lời khai của tên tình báo cũng không phải là tất cả, ngược lại giống như đối phương cố ý nói ra để lấy anh làm mồi câu, chỉ là Triệu Thanh không quan tâm đ ến tính toán của Bộ vũ trang, anh chỉ muốn đem người sống sót trở về nhốt cậu lại, cho đến khi bỏ được cái thói quen xấu ra ngoài tìm con mồi.

Nơi anh đến là một biệt thự gia đình nằm ở ngoại ô không xa thành phố, bốn phía nhìn qua rất bình thường, tất cả đều là những cao ốc bị bỏ hoang, không hề có dấu hiệu con người sinh sống.

Triệu Thanh kiểm tra một lượt, không tìm được bất kỳ manh mối gì, sắc mặt âm trầm, cầm súng kiên nhẫn chờ đợi.

Sáng sớm hôm sau, một trong những căn biệt thự sáng đèn, Triệu Thanh đi bộ về phía trước tòa nhà, không trốn tránh cũng không che giấu mà trực tiếp tiến vào, một chân đá văng cánh cửa đã khóa, thong dong bước vào vòng vây cửu tử nhất sinh.

Trang trí bên trong biệt thứ rất cổ xưa cũ kỹ, sàn nhà và đồ đạc đều bị phủ một lớp bụi dày, nhìn qua có thể thấy đã lâu không người ở.

Triệu Thanh đạp lên sàn nhà bằng gỗ, tay phải buông xuống nắm lấy báng súng, khuôn mặt sắc bén nhìn về phía trung tâm biệt thự đang treo một chiếc lồ ng chim cao nửa người.

Không gian nhỏ hẹp bên trong chỉ đủ cho một người trưởng thành cuộn tròn lại, lớp lưới bên ngoài được khảm những viên đá quý xinh đẹp, bên trong lồ ng lại bị phủ đầy những lớp gai nhọn nhỏ, đây là một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, cũng là một dụng cụ tra tấn tinh xảo.

Triệu Thanh đi đến phía dưới lồ ng sắt, bởi vì trong lòng được phủ một lớp vải mỏng, nên không thấy rõ được bên trong là gì, chỉ có thể xác định bên trong là một người, xem hình dáng hẳn là một người đàn ông trưởng thành.

Triệu Thanh trong lòng căng thẳng, anh không dám lập tức động thủ, bình tĩnh quan sát bốn phía, tập trung tinh thần tìm kiếm cơ quan bị ẩn giấu.

Lồ ng sắt nhìn qua có vẻ dễ dàng mở ra, trên thực tế nếu bị bên ngoài tác động hoặc là thời điểm bị va chạm, sẽ tự động thay đổi kết cấu máy móc, đem tù nhân trong lồ ng nghiền ép đến không còn hình dạng.

Triệu Thanh tìm một lúc vẫn không tìm được chốt mở, anh nheo mắt, không muốn tiếp tục trì hoãn, chuẩn bị dụ người của Bộ vũ trang ra trước lại nói.

Triệu Thanh không chất vấn cũng không chửi mắng, anh dứt khoát ném khẩu súng đen trên tay xuống, dùng chân đá vào một góc, đôi tay giơ lên chậm rãi lui về phía sau, ý bảo hiện tại đã từ bỏ phản kháng, đã không còn nguy hiểm.

Quả nhiên, không bao lâu sau trên lầu liền truyền đến tiếng bước chân, quân mai phục tại nơi này thấy mưu kế đã thành, liền gấp không chờ nổi muốn xuống thu kết quả.

Đáy mắt Triệu Thanh tràn đầy trào phúng, không phí một binh một tốt, đến một câu cũng không cần phải nói, công lao lớn như thế mà chẳng tốn chút sức nào, chỉ sợ người của Bộ vũ trang đang âm thầm vui vẻ.

Anh bình tĩnh chờ người trên lầu đi xuống, mặc kệ thế nào, trước tiên phải để người đó mở lồ ng sắt ra, càng nhanh càng tốt, xem ra người bên trong sắp không chịu nổi, làn da bị rách tươm, máu tươi nhỏ giọt chảy xuống.

Bị bịt miệng, che mắt, run rẩy bất lực như một chú chim bị gãy cánh, chỉ cần nghĩ đến đó Triệu Thanh đã cảm thấy trái tim như bị người hung hăng bóp nát.

Mắt thấy tiếng bước chân đã càng lúc càng gần, người trên lầu cũng sắp xuống tới, anh không khỏi nghiêm túc kiến nghị:

"Ta ở đây, buông vũ khí, không phản kháng, như vậy có đủ thành ý cho các ngươi mở cửa lồ ng sắt ra chưa, nếu còn cần ta làm gì, cứ việc mở miệng."

Tô Việt không ngờ rằng đoàn trưởng sẽ vì cậu mà làm điều này, vừa rồi cậu hơi do dự một chút, là vì chuẩn bị cảm xúc và lời nói, tránh cho bị đoàn trưởng chĩa súng vào thái dương ngay khi vừa thấy mặt, thế thì cậu chết oan rồi.

Kết quả lại thành ra như vậy, Triệu Thanh chủ động ném đi vũ khí trong tay?

Bất kể đây là lùi để tiến, lấy thủ làm công, tỏ ra yếu đuối trước kẻ thù, hay có ẩn giấu sau lưng, hành động như vậy đối với một lính đánh thuê khi bước vào đồn địch mà nói là cực kỳ nguy hiểm.

Tô Việt không dám tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng quyết định xuống lầu, âm thanh phát ra bên trên không đủ, hiện nay có nhiều loại máy móc biết bắt chước tiếng người, đoàn trưởng sẽ không tin, cần phải đưa người thật lên sân khấu mới được.

Thời điểm chỉ còn lại vài bậc thang cuối cùng, cậu lại nghe thấy Triệu Thanh tỏ vẻ sẽ lùi thêm một bước, trong lòng xuất hiện một sự xúc động không thể gọi tên.

Đổi lại một nơi khác, đặt mình vào một vị trí khác, liệu cậu có thể làm được điều như thế không?

Tô Việt bước xuống những bậc thang cuối cùng, xuất hiện trước mặt Triệu Thanh.

Triệu Thanh trợn tròn mắt, kinh ngạc tiến về phía cậu, không có vết thương, hoàn hảo không tổn hại gì, phảng phất như vừa đi dạo về, cái bẫy cùng công cuộc mạo hiểm cứu viện biến thành trò cười.

Triệu Thanh mấp máy đôi môi mỏng, tựa hồ muốn nói gì, lại tựa hồ không biết nên nói gì, cuối cùng anh chỉ thốt ra hai chữ: Anh Vũ.

Tô Việt tránh né ánh mắt Triệu Thanh, nhìn lồ ng sắt ọp ẹp, chủ động giải thích:

"Trong lồ ng phía trên là Chu Lập Ngôn, hắn muốn bắt tôi làm mồi nhử, không ngờ ngược lại bị tôi bắt, những đồng phạm khác của Bộ vũ trang đều đã bị xử lý sạch sẽ, hiện tại đều đang nằm trên lầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!