Chương 43: (Vô Đề)

Anh lạnh lùng nâng mắt lên, chiến lực cấp A uy áp tứ phía, khẩu súng dự phòng trong tay lập tức biến thành một đống mảnh vụn, từ từ rơi xuống trong bầu không khí chết chóc.

Lúc này Kim Điêu đúng lúc đẩy cửa bước vào, thấy tình hình không ổn nhưng không có cách nào quay ra, không dám thở mạnh, căng da đầu nói:

"Đoàn trưởng, đã lấy lời khai của kẻ bị bắt, đúng là người của Bộ vũ trang phái tới, hắn còn cố ý cho chúng ta địa chỉ cụ thể, nói là ngày mai có rảnh có thể đi đón người."

"Cho địa chỉ để chúng ta đi đón người?"

Âm thanh của Triệu Thanh như mảnh băng sắc bén:

"Bọn họ có yêu cầu gì?"

Họa Mi tiến vào nghiêm nghị nói:

"Bọn họ muốn chỉ một mình ngài đến đó, nếu phát hiện có người đi theo, liền sẽ lập tức giết con tin."

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, ra là trong binh đoàn có người bị bắt cóc!

Bộ vũ trang làm chuyện xấu, đã vậy còn ngang ngược gửi video đến máy truyền tin của đoàn trưởng, thậm chí không tiếc hy sinh kẻ ẩn nấp cho mục đích lần này.

Diều Hâu và Khổng Tước cùng đám người ở đấy đang suy đoán xem người không may bị bắt rốt cuộc là ai? Bộ vũ trang lấy đâu ra tự tin cho rằng đoàn trưởng sẽ đi một mình, nghe như truyện ngàn lẻ một đêm.

Triệu Thanh thân là đoàn trưởng Ám Nha, không chỉ gánh vác sinh mệnh của riêng một người.

Tiêu Đàm vội vàng chạy tới, mặc kệ sự lãnh lẽo trong phòng, mở miệng:

"Đoàn trưởng, anh không thể đồng ý một mình đến đó, đây rõ ràng là một cái bẫy nhắm vào anh."

Tiêu Đàm cùng Kim Điêu, Họa Mi tham gia thẩm vấn, tuy rằng không thấy được video, nhưng cũng đã biết người bị hại là ai, bị bắt như thế nào, vì thế mới càng lo lắng đoàn trưởng sẽ đáp ứng nó.

Dù sao Anh Vũ cũng là người mới mà đoàn trưởng xem trọng nhất, thời điểm đổi vũ khí mới, đoàn trưởng còn vì cậu mà đích thân chọn ra con dao găm tốt nhất.

Bản thân Tiêu Đàm cũng rất muốn đi cứu Anh Vũ, nhưng mặc kệ như thế nào, an toàn của đoàn trưởng phải được đặt lên hàng đầu.

Triệu Thanh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt v e chiếc hộp đựng con dao găm mới, không biết trong lòng đang lên kế hoạch gì.

Diều Hâu cũng đứng dậy nói:

"Đoàn trưởng một mình đi qua đó quá mạo hiểm, chúng ta có thể lập ra kế hoạch giải cứu khác."

Mọi người ngươi một lời ta một câu, bày tỏ ý muốn rất rõ ràng: Người phải cứu, nhưng không thể đi cứu theo ý muốn của Bộ vũ trang.

Âm thanh nói chuyện của mọi người đều không lớn, như lo quả bom ở trung tâm sẽ phát nổ, mọi người từ trong hơi thở của nhau, âm thầm suy đoán người xui xẻo bị bắt là vị nào?

Nửa ngày sau, Triệu Thanh đột nhiên cười nhẹ một tiếng.

Tức khắc tiếng nói khe khẽ trong phòng cũng biến mất, tập thể binh đoàn ngẩng đầu nhìn về phía trước bàn nam nhân.

Sắc mặt Triệu Thanh tái nhợt và âm độc, khàn khàn nói:

"Tôi đi cứu Anh Vũ, tôi đi một mình."

Mọi người ồ lên, cái gì, người bị bắt là Anh Vũ?

Khổng Tước không thể tin được mở to đôi mắt, nhìn về phía Kim Điêu:

"Anh Vũ sao lại bị bắt? Với thân thủ nhanh nhẹn của cậu ấy là có thể tự bảo vệ mình, chẳng lẽ là bị ai bán đứng?"

Kim Điêu thở dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!