Trước khi bình minh lên, màn đêm còn chưa rút đi, Tô Việt đã mở mắt.
Cậu dùng tay hơi nâng người lên, dựa nào đầu giường, mở máy truyền tin trên cổ tay, thoáng liếc nhìn đoàn trưởng đang nằm bên cạnh.
Hai mắt Triệu Thanh mang theo quầng thâm xanh tím có vài phần mệt mõi, trong khoảng thời gian này anh thường xuyên ban ngày làm việc, ban đêm bị làm, mỗi ngày ngủ không quá bốn tiếng, nếu không phải thân thể cấp A đủ mạnh mẽ, e rằng đã bị suy nhược vì mệt nhọc quá độ rồi.
Tô Việt nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, tầm mắt đảo qua bộ đồ ngủ đã bị xé tan tác, chỉ còn lại vài sợi dây treo trên người đoàn trưởng, tag quần áo rơi trên mặt đất, trên mặt còn in một giá tiền kinh người, quả nhiên hàng xa xỉ chỉ để dùng một lần.
Cậu chỉnh mờ màn hình máy truyền tin, click mở file tài liệu lúc chiều Chu Lập Ngôn chuyển qua, tỉ mỉ đọc từng nội dung, không bỏ sót một chữ nào, thậm chí là một dấu chấm, phẩy.
Tin tức về thảm án Nam Tinh khiến người người sợ hãi, hiện tại đã nhiều năm trôi qua, rất khó để tra xét.
Đối với một gia đình mà nói, đứa trẻ mất đi cả cha lẫn mẹ là điều vô cùng đáng thương, nhưng sự đáng thương này nằm trong hoàn cảnh vô số gia đình bị diệt môn, lại có chút may mắn.
Tô Việt nhớ rõ bên trong trung tâm bồi dưỡng nhân tài, những thành viên nhỏ tuổi cơ hồ đều có hoàn cảnh tương tự, cha mẹ bị hại chết, hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, lẻ loi một mình, không nơi nương tựa, hơn nữa còn có tài năng thiên phú ưu việt.
Có thể được Bộ vũ trang của Đế Quốc Thiên Tinh cứu là may mắn của họ, cho nên bọn họ phải nỗ lực huấn luyện, chứng minh đủ giá trị cống hiến, mới có thể báo ân cùng báo thù.
Tô Việt lật xem từng dòng, từng trang, phần lớn tư liệu đều giống thông tin mà cậu đã tìm được ở kiếp trước, chỉ có một điểm khác biệt, đây cũng là phần mà cậu đã không thể nào tìm được ở kiếp trước.
Có lẽ bởi vì trước kia quá nghe lời, Chu Lập Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ dùng những tư liệu này để tiến hành giao dịch cùng cậu, không ngờ lần này đạt được mà không cần tốn bao nhiêu sức lực, kết quả tốt hơn nhiều so với mong đợi.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad!
Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad
Tô Việt yên tĩnh mở xem, mặt trời ngoài cửa sổ bất tri bất giác đã lên cao.
Bầu trời dần sáng lên, Triệu Thanh từ trong chăn vươn một bàn tay tới, tùy ý đặt lên ngực nam nhân bên cạnh, lòng bàn tay cảm nhận được độ ấm của da thịt, chậm rãi trượt tay xuống, sau đó bị Anh Vũ bắt lấy.
Triệu Thanh bất đắc dĩ mở bừng mắt, thấp giọng hỏi:
"Dậy sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa?"
Tô Việt nhìn anh một chút, rút tay đoàn trưởng ra khỏi chăn, nói:
"Anh đây là muốn tôi tiếp tục ngủ sao?"
Triệu Thanh hơi câu môi dưới, đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần lười biếng, nói:
"Tôi thấy em rất có tinh thần, chuẩn bị ép khô rồi lại ngủ tiếp."
Tô Việt cười nhạo một tiếng, nói:
"Anh nhiều nước như vậy, là anh lợi hại."
Triệu Thanh thấy cậu thờ ơ, đành phải đứng dậy mặc quần áo, lại thấy Anh Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình máy truyền tin, đến cả vận động buổi sáng cũng không hứng thú, không nhịn được mở miệng hỏi: Em đang xem cái gì?
Tô Việt cũng không kiêng dè, cậu thoải mái mà đáp:
"Gần đây có để ý một số việc, muốn xem chút tư liệu tham khảo trước."
Triệu Thanh một bên đi vào phòng tắm, một bên thuận miệng hỏi:
"Là việc gì, có liên quan đến binh đoàn?"
Tô Việt mặt không đổi sắc nói:
"Là về Nam Tinh, đó là nơi tôi sinh ra, nhà tan cửa nát, một cô nhi không biết báo thù nơi đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!