Chương 23: (Vô Đề)

Tiêu Đàm giúp Triệu Thanh cầm máu, băng bó miệng vết thương, lại kê thêm một ít thuốc giảm đau.

Triệu Thanh quét mắt, đem thuốc đặt sang một bên:

"Cậu biết thuốc này vô dụng với tôi."

Tiêu Đàm khuyên nhủ:

"Đây là nghiên cứu mới được phát minh trên thị trường, có lẽ sẽ có hiệu quả?"

Triệu Thanh đành uống vài viên trước mặt hắn, hơn nữa còn tỏ vẻ hình như thật sự không còn đau đớn nữa.

Tiêu Đàm lại lo lắng, bất đắc dĩ nói:

"Làm gì có hiệu quả nhanh như vậy, thuốc này tôi sẽ mang về, lần sau lại đổi một loại khác."

Triệu Thanh khẽ gật đầu, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tiêu Đàm không nhịn được nhìn thêm vài lần vào gương mặt tái nhợt mà thờ ơ của Triệu Thanh, thân là đoàn trưởng binh đoàn Ám Nha, anh gần như không bao giờ để lộ ra bất kỳ sự yếu ớt nào, cho dù là thể xác và tinh thần đều đã đau tới cực hạn, nhưng trên mặt vẫn luôn duy trì sự trấn định và điềm tĩnh.

Tiêu Đàm âm thầm thở dài, xách theo hòm thuốc đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện Anh Vũ và Khổng Tước vẫn còn đứng bên ngoài.

Khổng Tước thấp giọng báo cáo:

"Tôi muốn kéo cậu ấy đi, nhưng cậu ấy không đi."

Tiêu Đàm nhìn về phía Anh Vũ nói:

"Đều về trước đi, đoàn trưởng cần được nghỉ ngơi."

Tô Việt ánh mắt thâm thúy, không nhìn ra cảm xúc bên trong, cậu bình tĩnh nói:

"Không phải muốn tôi lúc nào cũng phải đi theo đoàn trưởng sao?"

Khổng Tước hạ giọng:

"Đoàn trưởng còn đang tức giận, bây giờ cậu đi vào sẽ đổ thêm dầu vào lửa."

Hắn không muốn lại nghe thêm một tiếng súng nữa vang lên, vừa rồi hắn còn cho rằng đoàn trưởng đã bắn vỡ trán Anh Vũ, kết quả đoàn trưởng lại tự làm mình bị thương.

Thật sự không ngờ rằng, Anh Vũ vậy mà lại được sủng như thế, cũng không biết đã âm thầm lấy lòng đoàn trưởng bằng cách nào.

Khổng Tước bất động thanh sắc quan sát hạ th@n của nam nhân bên cạnh, quả nhiên con chim ngày thường trầm mặc ít nói lại giỏi nhất ở nơi riêng tư.

Tô Việt dựa vào tường nói:

"Ai nói, có lẽ tôi còn có thể giúp hạ hỏa đó?"

Khổng Tước còn muốn nói gì đó, lại bị Tiêu Đàm ngăn lại, hắn nói:

"Đoàn trưởng có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, hắn không có ý kiến chính là cho phép Anh Vũ ở lại, chúng ta đi trước đi."

Khổng Tước muộn màng phát hiện cánh cửa phía sau Tiêu Đàm không được đóng chặt, vẫn để lại một khe hở để truyền âm.

Hắn vội vàng ngậm miệng lại, lặng yên không một tiếng động mà rời đi.

Tô Việt một mình đứng ngoài cửa, trong phòng trước mặt là người vừa mới giơ súng muốn giết cậu, phía sau là một hành lang trống không một bóng người, đây là nơi binh đoàn đóng quân, là một người nằm vùng càng cần phải cẩn thận, vạn phần cảnh giác nơi này.

Cậu im lặng đứng tại chỗ, thính giác nhạy bén có thể nghe ra được tiếng hít thở bên trong, có chút suy yếu, nhưng rất vững vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!