Bên trong căn cứ Ám Nha, Triệu Thanh nhận được tin binh đoàn Sơn Báo đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nghe nói người động thủ Là Bộ vũ trang của Đế Quốc, cũng không biết Sơn Báo làm thế nào lại trêu chọc đến con quái vật khổng lồ này, kết quả đến một cây con cũng không thể lưu lại.
Sau gần một tháng, Sơn Báo đã hoàn toàn bị xoá sổ.
Triệu Thanh sờ sờ cằm, đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị di dời cứ điểm hiện tại của binh đoàn.
Anh có một loại dự cảm khó giải thích, nơi này tuy rằng địa hình phức tạp, dễ thủ khó công, cũng chuẩn bị rất nhiều đường lui, nhưng nhiều lần cùng Sơn Báo chiến đấu trên đường phố trước đây, khó tránh khỏi sẽ lưu lại chút dấu vết.
Lấy thực lực cùng thủ đoạn của Bộ vũ trang Đế quốc, rất có khả năng sẽ lần theo dấu vết đến tận đây, lỡ như tung tích bị bại lộ, Ám Nha cũng khó tránh khỏi phải chịu kết cục như Sơn Báo.
Thái độ của Đế quốc đối với lính đánh thuê đều thất thường, có đôi khi bốn phía mời chào, có đôi khi là nhổ cỏ tận gốc, nói đơn giản thì chính là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, hơn nữa phải là thời điểm thuận lợi mới được miễn cưỡng tiếp nhận, nếu thời điểm không thích hợp thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị trực tiếp bắn chết.
Triệu Thanh không muốn làm con chó cho Đế Quốc, anh gọi vài người tâm phúc đế, sắp xếp thỏa đáng lộ trình di dời.
Tô Việt đứng canh cửa bên ngoài, tư chất cậu còn thấp, vừa mới lên làm tiểu đội trưởng, vẫn chưa đủ tư cách tham dự hội nghị quan trọng.
Nhìn dãy hành lang nhàm chán không một bóng người, Tô Việt cố ý nghe lén một chút nội dung cuộc họp, đáng tiếc cửa phòng họp cách âm quá tốt, cho dù là áp lên cánh cửa, cũng không thể nào nghe được âm thanh bên trong truyền ra dù chỉ một chút.
Tô Việt lấy chiếc thẻ bạch kim từ trong túi ra, lật xem một lúc. Đây là Triệu Thanh lặng lẽ đưa cho cậu, là sợ cậu thiếu thứ này thứ kia lại không dám mua, cho nên tự đem tiền làm nhiệm vụ của mình gửi vào đây.
Tô Việt trên mặt mang theo vài phần thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại sáng tỏ như gương.
Đừng nhìn đoàn trưởng cho tiền là thật sự hào phóng, còn không phải xem hắn với kẻ trộm giống nhau sao, lỡ một ngày xảy ra chuyện, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ngân hàng để đóng băng thẻ, cũng không bị bao nhiêu tổn thất.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Triệu Thanh xoa xoa khóe mắt mệt mõi, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, anh gọi Anh Vũ vào phòng, chuẩn bị tốt cho một buổi tối thư giãn.
Tô Việt không cảm thấy có vấn đề khi ban ngày đứng gác, ban đêm đứng khác, cậu dùng loại sữa tắm không màu không mùi đem mỗi một tấc da thịt đều rửa sạch sẽ, bảo đảm có thể hầu hạ kim chủ thật tốt.
Trong phòng ngủ, Triệu Thanh lười biếng dựa vào đầu giường, cả người còn ẩm hơi nước, mái tóc ướt đẫm xoã bên tai, che đi phần nào khí chất sắc bén tăm tối, cả người cũng trở nên mềm mại hơn một ít.
Tô Việt biết, đoàn trưởng nhìn qua rất không dễ chọc, nhưng trên thực tế ở một nơi nào đó lại vừa ướt vừa mềm, chơi lâu rồi còn có thể phun ra bọt nước.
Đáng tiếc, đời trước cậu không dám quá phận, đời này nếu đã giống như bị bao dưỡng, có phải đã đến lúc thể hiện sự chuyên nghiệp vì đạo đức nghề nghiệp hay không?
Tô Việt nới lỏng nút thắt áo ngủ, thanh âm trầm thấp mà quyến rũ hỏi:
"Đoàn trưởng, đêm nay muốn mấy lần?"
Triệu Thanh đuôi lông mày hơi nhướng, cười đùa nói:
"Tôi có thể chọn không, tính số lần thì phiền quá, một lần bảy tiếng thế nào?"
Tô Việt: ......
Con của hắn không phải làm bằng sắt, làm sao cứng lâu như vậy được.
Triệu Thanh kéo dây thắt lưng áo choàng tắm của Tô Việt, từng chút từng chút kéo người lên giường, nói:
"Chủ động dò hỏi như vậy, không giống tác phong của em lần lựa dây dưa, kháng cự từ chối, có phải có chuyện yêu cầu tôi?"
Tô Việt lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
"Lấy tiền làm việc, là lẽ dĩ nhiên."
Triệu Thanh nhíu mày, nói:
"Lấy tiền gì, em là đang nói đến tấm thẻ tôi cho em? Em cũng biết tôi không hề có ý đó, chỉ là thấy em thiếu tiền nên mới đưa cho em."
Tô Việt thuận thế ném áo tắm dài qua một bên, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!