Chương 13: (Vô Đề)

Hắn vội đi vòng qua bàn làm việc, vươn tay tiếp nhận cái USB kia, nhưng giây tiếp theo Tô Việt đã thu trở về, thả lại vào trong túi.

Tay Hồ Khôi chụp lấy khoảng không, hơi sửng sốt, sau đó lập tức tức giận nhìn Tô Việt: Cậu có ý gì?

Tô Việt thản nhiên nói:

"Trưởng quan, anh có tư liệu về Chu Lập Ngôn không?"

Chu Lập Ngôn, một trong những phó bộ trưởng của Bộ vũ trang, đồng thời cũng là người phụ trách bồi dưỡng nhân tài của trung tâm.

Hồ Khôi nhíu mày nhìn cậu:

"Cậu muốn tư liệu của hắn làm gì, lại còn gọi thẳng tên hắn, không biết lớn nhỏ, cậu không phải là được giáo sư Chu một tay dạy dỗ mà ra sao, thân là thành quả đáng tự hào nhất của ông ấy, cậu có nghi vấn gì thì giáo sư Chu cũng đều vui vẻ giải đáp thôi."

Tô Việt giương mắt nghiêm túc nói:

"Tôi muốn tra một chút về quá khứ của ông ấy, có vài việc cần phải làm rõ, không tiện cho ông ấy biết."

Hồ Khôi cười nhạo nói:

"Cậu đây là có mâu thuẫn với sư phụ của mình, ngầm bất hòa? Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, cho dù có cũng không thể cho cậu, những tin tức có liên quan đến bộ trưởng đều là tư liệu tuyệt mật của Bộ vũ trang, sao có thể tùy tiện giao cho người khác."

Tô Việt khẽ thở dài, từ trên ghế đứng dậy, vỗ vỗ chân nói:

"Thời tiết rét lạnh, USB bị đông lạnh hỏng rồi, thật là ngại quá, hôm nay mạo muội quấy rầy, không có việc gì tôi đi trước đây."

Nói xong cậu liền đứng lên xoay người muốn rời đi.

Hồ Khôi lập tức hô: Đứng lại.

Mặt hắn mang theo tức giận:

"Đây là nơi nào, cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

Tô Việt quay đầu mỉm cười nói:

"Trưởng quan muốn phạt tôi sao, đương nhiên có thể, chỉ là tôi còn có chuyện cấp bách cần xử lý, không thể ở lâu, lỡ như bại lộ thân phận nằm vùng lại không tốt."

"Vậy thì tôi chỉ có thể nộp đơn xin đền bù công lao của mình, công lao lúc trước đều được lưu trữ trong hồ sơ, một quyển rất dày, ngài* xem cái nào thấy không vừa mắt thì xóa bỏ đi."

*Có lúc xưng ngài là vì tg dùng từ nin nên mình sẽ dịch ngài, còn lại nếu tg dùng ni thì mình sẽ dịch là anh hoặc ông nhé!

Hồ Khôi không ngờ Tô Việt lại ngang ngược không biết kiềm chế như thế, trước kia cậu là một người như vậy sao?

Bởi vì có một đoạn thời gian không gặp mặt, ký ức của Hồ Khôi cũng không quá rõ ràng, nhưng Tô Việt có thể được chọn đi làm nằm vùng trong Ám Nha, ngoại trừ thân thủ mạnh mẽ cường tráng, thì trung thành và ngoan ngoãn cũng là một đại chỉ tiêu.

Còn với kẻ cứng đầu ngang ngược khó thuần, không thể có khả năng được giao trọng trách ấy.

Giáo sư Chu một lòng với trung tâm bồi dưỡng nhân tài, cần cù chăm chỉ, nghiêm túc có trách nhiệm, dạy dỗ người thủ đoạn tuyệt đối là điều đầu tiên.

Hồ Khôi rất nhiều lần gặp được Tô Việt trở về báo cáo tình hình công tác đều hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng chờ khi cậu bước ra từ văn phòng giáo sư Chu, sau lưng đều là từng mảng bầm tím.

Với thủ đoạn kiểm soát người này, Hồ Khôi hổ thẹn không bằng, hắn cũng không dám động chạm đến đàn quái vật bước ra từ trung tâm bồi dưỡng nhân tài, nhiều lắm thì chỉ đe dọa ngoài miệng vài câu, sau đó đem người đắc tội hắn giao cho giáo sư Chu xử trí.

Mắt thấy Tô Việt sắp rời đi, Hồ Khôi trong lòng vẫn là có chút không cam tâm, Chu Lập Ngôn tuy rằng xây dựng ảnh hưởng cực đại, nhưng nói cho cùng cũng là người mà hắn cạnh tranh nhất.

Đem tư liệu của Chu Lập Ngôn tiết lộ cho Tô Việt, nói không chừng còn có thể tìm được chút gốc rễ của Chu Lập Ngôn, nếu lỡ sau này bị bại lộ, hắn chỉ cần cắn chết không thừa nhận, đều là phó bộ trưởng như nhau, Chu Lập Ngôn cũng không thể làm gì được hắn.

Vài giây trong đầu Hồ Khôi đã xoay rất nhiều vòng, dù là trời đông giá rét nhưng trán vẫn đổ một tầng mồ hôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!