Tôi nhìn nụ cười tươi rói, hồ hởi của mẹ, cảm giác như đang lạc vào hầm băng vậy.
Xem ra mẹ tôi vẫn chưa từ bỏ ý định!
Một người miệng ngọt lòng đắng như bà ta, có xứng làm mẹ tôi sao?
Tôi hít một hơi thật sâu, từ chối: "Mẹ, không cần đâu ạ. Con và Hương Hương đã bàn bạc xong xuôi cả rồi, sáng mai sẽ cùng nhau đi thi."
Mẹ tôi lại bất chấp lời tôi nói, kéo tôi ra ngoài: "Đã bảo rồi, mẹ tìm được nhà nghỉ rồi. Tĩnh Tĩnh con ngoan, đi với mẹ đi, đừng làm ảnh hưởng đến Hương Hương nhà người ta nữa."
Mẹ tôi gây náo loạn một phen như vậy, bà nội Phùng Hương Hương đành phải khuyên: "Mẹ Tĩnh Tĩnh à, đừng khách sáo nữa. Cứ để con bé ở lại đi, nhà chúng tôi có chỗ ở mà."
Mẹ tôi cười khẩy một tiếng: "Kỳ thi Đại học là chuyện lớn, tôi phải để Tĩnh Tĩnh ở trong một môi trường tốt hơn chứ."
Lời này vừa dứt, sắc mặt bà nội Phùng Hương Hương lập tức trở nên rất khó coi!
Cái gì? Có ý gì đây?
Còn chê nhà người ta môi trường không tốt đấy à?
Thấy mẹ tôi có vẻ không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, tôi liền hiểu ra.
Tôi vội vàng xin lỗi bà nội Phùng Hương Hương: "Mẹ cháu không biết ăn nói, bà đừng chấp. Hôm nay xin phép không làm phiền nữa ạ."
Mẹ tôi thấy tôi thuận theo, nụ cười trên mặt bà ta không thể nào kìm nén được.
"Về nhà nghỉ với mẹ đi, bên đó môi trường tốt hơn!"
Vừa ra khỏi cửa nhà Phùng Hương Hương, tôi liền hỏi ngược lại: "Mẹ, con đi thi Đại học, mẹ dẫn Lâm Kiều theo làm gì?"
Sắc mặt Lâm Kiều cứng đờ.
Mẹ tôi tằng hắng giọng nói: "Kiều Kiều muốn đến mở mang tầm mắt, làm gì, đến xem cũng không được sao?"
Tôi cười khẩy: "Đương nhiên là được!"
Mẹ nói được thì cứ được.
Cứ thế, ba chúng tôi đến nhà nghỉ.
Kiếp trước, mẹ tôi chính là chạy chọt khắp nơi, dùng đủ mối quan hệ để tìm được căn nhà nghỉ này cho Lâm Kiều.
Giờ đây, tôi lại cũng có cái đãi ngộ này!
Thật đáng tiếc, mẹ tôi và Lâm Kiều chắc chắn đã chuẩn bị một "bất ngờ" cực lớn đang chờ đợi tôi.
Sau khi vào nhà nghỉ, nhân viên dẫn chúng tôi đến một phòng ba người.
Thời đại này nhà nghỉ đều khá đơn giản, nhưng căn nhà nghỉ này tạm coi là sạch sẽ ngăn nắp, bình giữ nhiệt, tách trà đều có, chắc là cấp độ cao nhất mà mẹ tôi có thể tìm được rồi.
Lâm Kiều từ khi vào phòng, mặt luôn nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Dù sao cô ta vẫn còn trẻ, hoàn toàn không giấu được ý đồ trong lòng.
Còn mẹ tôi cũng cực kỳ dịu dàng ân cần, sau khi tôi vệ sinh cá nhân xong, còn sốt sắng bưng đến một cốc sữa.
"Tĩnh Tĩnh, uống sữa cho bổ người, mau lên, uống xong ngủ cho ngon."
Bao năm nay, sữa trong nhà đều vào bụng Lâm Kiều cả.
Tôi còn chưa từng nếm thử mùi vị sữa là gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!