Chương 10: (Vô Đề)

Tôi gần như tức đến bật cười: "Mẹ, con không đồng ý. Con muốn học đại học! Con sẽ không chu cấp cho Lâm Kiều!"

Bố tôi ho mạnh mấy tiếng, nói: "Ái Hoa, bao nhiêu năm nay, chúng ta đã làm đủ nhiều rồi, cũng không hổ thẹn với bố mẹ của Lâm Kiều! Càng không hổ thẹn với bố mẹ của bà. Bây giờ tình hình là như vậy, nhà không chu cấp nổi cho hai sinh viên đại học. Vẫn nên ưu tiên Tĩnh Tĩnh đi! Người ngoài cũng sẽ không nói gì đâu!"

Lâm Kiều thấy mọi người đều đồng ý, vội vàng túm lấy vạt áo mẹ tôi, cuống quýt nói: "Cô ơi, cô ơi, cô đừng bỏ mặc con mà, con chỉ còn lại một mình cô thôi! Cầu xin cô đừng bỏ mặc con! Cô giúp con đi mà! Con muốn học đại học, con muốn thành đạt! Bố mẹ con đều là sinh viên đại học, nguyện vọng lớn nhất của họ là nuôi dạy con thành tài. Cô ơi, con không muốn cả đời làm công nhân ở thị trấn này đâu!"

Tôi lại thấy mình đáng thương hơn cô ta.

"Mẹ, bây giờ là lúc phải đưa ra lựa chọn rồi."

"Mẹ sẽ chọn thế nào đây?"

Là chọn cháu gái của mẹ, hay là con gái ruột?

Sau khi tôi nói ra câu đó, cả nhà chìm vào sự im lặng c.h.ế. t c.h. óc kéo dài.

Tất cả mọi người đều nhìn mẹ tôi, chờ đợi quyết định của bà ta.

Thật ra, tôi đã sớm biết lựa chọn của bà ta rồi.

Chẳng qua, tôi muốn nghe chính miệng bà ta nói ra.

Như vậy mới có thể rõ ràng rành mạch.

Cứ như một thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, mẹ tôi cuối cùng cũng run rẩy cất tiếng:

"Kiều Kiều không có bố mẹ, chỉ còn lại mẹ thôi..."

"Tĩnh Tĩnh, nếu con còn nhận mẹ là mẹ của con, thì con hãy nghe lời mẹ đi, hãy để cơ hội vào đại học cho Kiều Kiều, con thế chỗ bố con đi làm ở nhà máy, mẹ sẽ cảm kích con cả đời!"

Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

"Bố, bố nghe thấy rồi chứ."

Bố tôi cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ tôi, run rẩy hỏi ngược lại: "Bà dựa vào cái gì mà ích kỷ như vậy! Sao bà có thể nhẫn tâm đến thế? Lâm Kiều là cháu gái của bà, nhưng Tĩnh Tĩnh là con gái ruột của bà mà! Bà nói Lâm Kiều không có bố mẹ, nhưng bà làm như vậy, Tĩnh Tĩnh và những đứa trẻ không có mẹ thì có gì khác nhau chứ!"

Con người khi thất vọng đau lòng đến cực điểm, sẽ chỉ còn biết bất lực không nói nên lời.

Còn tôi thì đã trải nghiệm điều đó từ lâu rồi, thậm chí đã phải trả giá bằng cả mạng sống.

Lần này, trái tim tôi còn cứng rắn hơn cả sắt thép.

"Mẹ, con muốn học đại học!"

Mẹ tôi giận dữ nói: "Mẹ không cho con đi, thì con đừng hòng đi!"

Thật sao?

Tôi nhìn sang bố mình, nói: "Bố, bố nghĩ sao?"

Bố tôi cúi đầu xuống, một lát sau, khẽ nói: "Ly hôn đi. Mỗi người một nơi, bà cứ dẫn cháu gái của bà đi, muốn đi đâu thì đi!"

Vở kịch này, cuối cùng cũng hạ màn với cái giá là sự rạn nứt giữa bố mẹ.

Thật ra đây chính là mục đích của tôi.

Tôi chỉ muốn trước khi vào đại học, cắt đứt hoàn toàn với mẹ và Lâm Kiều.

Nếu không, bố tôi vẫn sẽ đi vào vết xe đổ của kiếp trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!