Chương 83: (Vô Đề)

Thời Dực nghe thế, ánh mắt lấp lóe, nhưng vẻ mặt vẫn không có chút thay đổi nào, chỉ là bi thương nhìn Thời Yến, nước mắt nhỏ giọt theo từng cái chớp mắt.

Khi Thời Dực còn rất nhỏ, lúc những đứa trẻ khác ngoác miệng khóc lớn, cậu lại khác, bị ăn hiếp, chịu uất ức, Thời Dực chưa từng khóc lớn trước mặt Thời Yến, chỉ có lúc không thể nào nhẫn nhịn nổi, mới mím môi, nước mắt chảy từng giọt, cậu không phát ra bất cứ âm thanh nào, trông bướng bỉnh làm người đau lòng.

Thời Yến thương Thời Dực tận xương, mỗi lần thấy Thời Dực như thế đều chịu không nổi, Thời Dực vừa khóc vừa yêu cầu y làm chuyện gì, phần lớn Thời Yến đều đồng ý, chỉ là khi Thời Dực dần trưởng thành, càng lúc càng ít yêu cầu người anh Thời Yến, mà hiện nay nhìn Thời Dực nước mắt mông lung nhìn mình, gương mặt đó dường như kết hợp với gương mặt non nớt lúc nhỏ.

Thời Yến nhìn Thời Dực, không tiếc để linh lực của mình bị Thời Dực nuốt chửng, y nâng tay lau nước mắt cho Thời Dực. Người này quá hiểu y, hiểu nhược điểm của y, hiểu y thương yêu em trai thế nào.

Thời Yến rút tay về, chỉ một lát, Thời Dực đã hút đủ linh lực, nhưng Thời Dực lại nâng tay túm cổ tay Thời Yến: "Anh… anh không hiếu kỳ tại sao em lại biến thành thế này sao, tại sao em trở về Thời gia, trên người em tại sao lại có huyết thống Thời gia… anh còn nhớ mẹ không?"

Linh lực trong người Thời Yến lập tức được điều động, trực tiếp chấn tay Thời Dực ra, rút tay về: "Tôi không phải anh cậu, không hứng thú với bất cứ điều gì về cậu. Chuyện cậu đã kể xong rồi, đại chiến của Thời gia và Thổ gia bên ngoài đại khái cũng kết thúc, Thời Dực, cậu chọn tự đầu hàng, hay đánh một trận với tôi?"

"Anh, em sẽ không động thủ với anh." Thời Dực lắc đầu nói.

"Ồ? Vậy sao?" Thời Yến nói, giơ tay lên, cánh tay này vừa bị Thời Dực nắm lấy, Thời Yến mở lòng bàn tay ra, bên trong có một thứ giống như dịch thể đang nhúc nhích, cố sức muốn chui vào da Thời Yến, nhưng lại bị một tầng linh lực ngăn trở, lăn tới lăn lui trong lòng bàn tay y: "Vậy đây là cái gì?"

Sắc mặt Thời Dực cuối cùng cũng thay đổi, trùng này là từ trong người cậu ta diễn hóa mà ra, giết người trong vô hình, bao nhiêu người đã bại trong tay tiểu trùng bán trong suốt giống như dịch thể này, cậu ta dựa vào nó khống chế phần lớn cường giả trong Thời gia, kết quả cư nhiên lại gặp trở ngại ở chỗ Thời Yến. Có thể thấy Thời Yến ngay từ đầu chưa từng thả lỏng cảnh giác với cậu ta, nên khi cậu ta vừa bỏ con trùng vào, lập tức bị Thời Yến phát giác.

Nghĩ thông điểm này, vẻ mặt Thời Dực chậm rãi thay đổi, cậu ta nhìn Thời Yến, ánh mắt bất giác lạnh đi: "Anh nói đúng, anh đã không còn là anh trai quá khứ nữa, nếu anh đã không xem tôi là em trai, vậy cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình."

Thời Yến nghe Thời Dực nói thế, quả thật suýt nữa bật cười, Thời Dực lạnh lẽo nhìn Thời Yến, khóe môi nhếch lên nụ cười kỳ dị, hồi phục lại bộ dáng một tay che trời, làm mưa làm gió ở Thời gia mà Thời Yến đã thấy: "Tôi vốn không định giết anh, dù sao anh khác với những người kia, những lời tôi vừa nói, hơn phân nửa là thật, Thời Yến, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi không muốn giết anh."

Đáp trả Thời Dực là công kích đến từ Thời Yến, Cửu Trọng Sát thoắt cái bay ra, tấn công chính diện vào Thời Dực, con ngươi Thời Dực co rút, nâng tay vung mạnh, lập tức, linh lực xung quanh thay đổi!

Cửu Trọng Sát bị ép không thể không đổi hướng trong luồng linh lực xung kích cường đại này, hóa thành một con rồng đen giữa không, lướt qua người Thời Dực, muốn khóa lấy Thời Dực.

Thời Dực lập tức né tránh, nhưng bất kể cậu ta chạy thế nào, tốc độ cũng không thể sánh được với Cửu Trọng Sát. Thời Dực hiểu, chiến đấu chính diện mình không phải là đối thủ của Thời Yến, cậu ta cắn răng, hai tay tạo một bọt khí ném vào Cửu Trọng Sát, nhân lúc Cửu Trọng Sát né tránh, lấy ra không ít bảo vật từ nhẫn không gian, có cái tính công kích có cái tính phòng ngự, bị oanh tạc, Thời Yến đành phải thu hồi Cửu Trọng Sát, Thời Yến dựng màn phòng hộ xung quanh người, cảnh giác nhìn không gian bắt đầu vặn vẹo xung quanh.

Thời Dực nhìn chằm chằm Thời Yến, nhếch môi cười tàn nhẫn: "Anh cho rằng tại sao tôi muốn nói nhiều với anh như thế, một ngự linh sư tử cấp như tôi, muốn lấy được thứ mình muốn từ tay hắc cấp như anh, sao có thể không bố trí gì hết."

Cậu ta vừa dứt lời, linh lực xung quanh nhanh chóng sôi sục, không gian bị vặn vẹo mơ hồ, không quá một lúc, xung quanh đầy hỗn loạn, dường như cả không gian chỉ còn lại Thời Dực và Thời Yến, âm thanh Thời Dực âm trầm vang lên bên cạnh: "Nơi này là chỗ ngủ của tôi ở Thời gia, ngay từ khi tôi vào ở chỗ này, đã tự tay bố trí trận pháp, sau đó biết anh đã trở thành hắc cấp, tôi còn tiêu  hao không ít nhân lực vật lực tài lực, tiến hành cải biến trận pháp.

Thời Yến, trận pháp này là chuyên môn nhắm vào ngự linh sư hắc cấp như anh. Liên hoàn trận pháp kết hợp, mở ra một không gian độc lập, trừ khi phát hiện từ trước, nếu không không ai có thể tìm được chúng ta… đồng thời, linh lực xung quanh bị phong tỏa toàn bộ, anh không thể nào hấp thu linh khí trong thiên địa, mà tôi lại có thể hấp thu từ anh."

Thấy Thời Yến không chút hoảng loạn, vẻ mặt chẳng hề dị thường, Thời Dực hừ lạnh một tiếng, nhân lúc Thời Yến mở màn phòng hộ ổn định thân hình, cậu ta hít một hơi, lao tới tấn công!

Thủ đoạn tấn công chủ yếu của cậu ta chính là thông qua mọi đường hút linh lực của đối phương, vì thế phải nghĩ mọi biện pháp để Thời Yến tấn công cậu ta, thủ đoạn công kích của Thời Dực vô cùng đa dạng, trên người vô số pháp bảo, lại có trận pháp xung quanh quấy nhiễu, quả thật thêm không ít phiền toái cho Thời Yến, mắt thấy linh lực của Thời Yến càng lúc càng tiêu hao nhiều, trong đó có một phần thậm chí còn bị Thời Dực hút đi, hai mắt Thời Dực phát sáng, công kích càng thêm mạnh: "Cho tôi biết anh làm sao trở thành hắc cấp, đá luân hồi đang ở đâu?!"

Thấy linh lực của Thời Yến sắp hết sạch, Thời Dực lập tức nghiêm giọng quát.

"Sao cậu biết đá luân hồi?" Thời Yến thở dốc nhìn Thời Dực: "Tôi chưa từng nói cho cậu biết về sự tồn tại của đá luân hồi."

Thời Dực dùng sức lực của tử cấp không ngừng tấn công Thời Yến, cũng tiêu hao không ít, chậm rãi, do linh lực trong người tiêu hao quá lớn, ngoại hình của Thời Dực dần phát sinh biến hóa quái dị.

Mặt cậu ta chậm rãi dài ra, rộng ra, miệng và mũi cũng dài ra, như một con dã thú, xương cốt dường như cũng không còn nữa, trừ tứ chi còn giữ được sức, cậu ta nằm gục xuống đất, thân thể hóa thành một đống thịt mềm, nhưng cổ tay lại rất mạnh mẽ, cơ thịt cuộn lên, lực bạo phát kinh người, làn da cũng dần trở nên trong suốt, mơ hồ có thứ gì đó đang nhúc nhích bên trong, trông giống như một quái vật.

Tình trạng cậu ta lúc này cũng không tốt hơn Thời Yến bao nhiêu, nhưng dù sao cậu ta đang chiếm thượng phong, trong mắt Thời Dực không che giấu được kích động, nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu ta nói: "Anh, tuy em đã bán đứng anh, đổi lấy cơ hội đến học viện Alcle, nhưng cuộc sống của em không hề tốt đẹp, thậm chí có thể nói là vô cùng tồi tệ. Những người đó biết em dựa vào thủ đoạn để vào, không ai xem trọng em, trên người em không có tiền, lại không có thiên phú, cả ngày bị người ức hiếp. Lúc kiểm tra cuối kỳ, trường yêu cầu săn bắt ma thú, bị những ngự linh sư kia bức ép, em phải trở thành mồi dụ ma thú, kết quả suýt nữa táng mạng trong miệng ma thú! May là vào lúc nguy cấp, em đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh kỳ quái dâng lên trong người, đợi khi em phản ứng lại, ma thú đó đã bị em hút khô linh lực chết ngay tại chỗ."

Thời Dực nói, khóe môi lia rộng, cười cực kỳ quái dị: "Em phát hiện thân thể mình thay đổi, giống như hiện tại, là một quái vật buồn nôn, nhưng em như thế, lại là mạnh nhất! Em lạc đường trong rừng Ma Thú, mấy lần đói tới ngất xỉu, nhưng đều dựa vào bộ dạng này hút linh lực của không ít ma thú, chậm rãi, em khống chế được sức mạnh này, thực lực của em tăng vọt, trong đầu cũng có thêm rất nhiều ký ức trước kia.

Đợi khi em ra khỏi rừng ma thú, em đã là ngự linh sư lam cấp, còn học được cách chuyển hoán giữa bán thú và nhân loại…"

Thời Yến nghe Thời Dực nói, hiểu ra bắt đầu từ lúc Thời Dực hóa thành quái vật, đã không định để y sống sót rời khỏi đây! Vì thế mới nói ra chuyện quá khứ!

Khó trách Thời Dực lại biết chuyện đá luân hồi, thì ra cậu ta không chỉ truyền thừa sức mạnh, còn truyền thừa cả ký ức.

"Cậu muốn đá luân hồi làm gì?" Thời Yến thấp giọng nói.

Thời Yến cuối cùng chịu để ý tới mình, Thời Dực đảo mắt, cười nói: "Cho anh biết cũng không sao, anh thấy em thế này cũng không kinh ngạc gì, chỉ e sớm đã đoán được chuyện của em, mẹ chúng ta là thú thôn phệ, dựa vào thôn phệ sức mạnh biến cường mà sống, từ lúc sức mạnh trong người em thức tỉnh, cũng hiểu được không ít chuyện về thú thôn phệ tu luyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!