Chương 7: (Vô Đề)

Thời Yến đi vào nơi nuôi thú, tuy một lòng nghĩ đến thứ kêu gọi mình, nhưng vẫn không nhịn được bị nơi nuôi thú hấp dẫn. Ở đây hiển nhiên đã hình thành quy mô nhất định, ma thú sau khi bị nhốt vào lồng sắt, đúng giờ tắm rửa, cho ăn, tất cả đều tuần tự, đương nhiên, cần phải bỏ qua ánh mắt hung tàn thị huyết của những ma thú sau khi nhìn thấy người sống là y.

Được nuôi ở đây phần lớn là thú con hoặc thú mẹ đang vào kỳ sinh sản, để cung cấp cho Thời gia tùy thời chọn lựa, đương nhiên, cũng vì thế, phẩm cấp ma thú bị nhốt ở đây đều không cao lắm, ma thú cấp cao thật sự, có trí tuệ nhất định, tạm không nói giá trị liên thành, với lòng kiêu ngạo không thua nhân loại của chúng, tuyệt đối không chịu bị nuôi như thế.

Kiếp này Thời Yến lần đầu nhìn thấy ma thú, hơn nữa còn thấy nhiều như thế, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại tràn đầy hưng phấn.

Bất tri bất giác đi qua một thông đạo dài, Thời Yến đột nhiên phát hiện, cảm giác kêu gọi nhạt đi, y lập tức quay đầu, đi ngược trở lại, cuối cùng ánh mắt đặt vào một cánh cửa. Cánh cửa này, gần như cùng màu với tường, nếu không nhìn kỹ, hầu như sẽ bỏ qua.

Người dẫn đường thấy Thời Yến nhìn chỗ đó, mặt xanh đi: "Thiếu gia, bên trong đó hạ cấm lệnh, không thể vào."

"Cấm lệnh ai hạ?"

"Thời Thiện lão gia…" Hạ nhân lập tức trả lời.

Thời Thiện…

Thời Yến nhớ lại tư liệu về người này, Thời gia nhiều người như thế, Thời Yến không thể nhớ kỹ từng người, nhớ được ai phần nhiều đều có nguyên nhân đặc thù, mà người tên Thời Thiện này có trên danh sách trong đầu y, lại là vì con của ông ta. Con trai của ông ta Thời Ân là người mạnh nhất Thời gia đời trẻ tuổi này, rất nhiều người đự đoán, mười năm sau, rất có thể hắn sẽ là một Thời Huân khác.

Vì thế, địa vị của Thời Ân ở Thời gia rất cao, hắn cũng là nhân vật đại biểu của phái thanh niên tiên tiến trong gia tộc, được Thời Huân thưởng thức, hiện tại đang học ở học viện Bolorei.

Thời Thiện nhờ con trai dâng nước đưa thuyền, mấy năm nay càng lúc càng có địa vị trong gia tộc, nhưng sao ông ta lại vươn tay tới đây?

Thời Yến nhíu mày, đi tới cửa, nói: "Anh có mở được cánh cửa này không?"

Hạ nhân lắc đầu: "Bên trong có người Thời Thiện lão gia đặc biệt phái đến, tất cả bên trong cánh cửa này chúng tôi đều không quản được."

Thời Yến gật đầu, nháy mắt với La Hưng, xong đi dạo thêm một chút rồi ly khai.

Đợi ra ngoài rồi, La Hưng lập tức báo lại mọi thứ mà hắn biết về cánh cửa đó, chẳng hạn người bên trong đại khái khi nào sẽ ra.

Buối tối Thời Yến lặng lẽ tiến vào.

Ban ngày y đã từng quan sát, người ở nơi nuôi thú cao nhất không vượt khỏi hoàng cấp, lúc trước Thời Yến còn chưa đến hoàng cấp đã có thể tự tin giết chết ngự linh sư hoàng cấp, hiện tại càng không phải sợ hoàng cấp, cho dù bị phát hiện, cùng lắm sử dụng thời gian, sau đó chạy trốn.

Thời Yến nhanh chóng đến đó, ma thú được muôi bên trong trở nên vô cùng nóng nảy vì y đến, khiến người ở đây phải bận rộn một phen, nhưng không ai phát hiện ra Thời Yến.

Rất nhanh, đã đến giờ, cánh cửa đó được mở ra, bên trong có người bước ra.

Không khí ẩm ướt ập vào mũi, vị máu tanh và vị thối rữa tràn vào khoang mũi, Thời Yến suýt nữa nôn ra.

Nhưng Thời Yến vẫn kìm chế, nhân lúc người khác không để ý, lén đi vào.

Đợi khi thấy rõ tình hình bên trong, trước là thở ra một hơi, sau đó nín thở kiểm tra.

Bên trong tổng cộng có bốn người trông chừng, trước mặt họ có một cái lồng thủy tinh thật lớn, bên trong nhốt một con bạch xà nhỏ.

Thời Yến vừa nhìn thấy con bạch xà đó, hô hấp dường như ngừng lại,  y hầu như có xúc động muốn giành lấy nó, nhưng nhanh chóng kìm lại, Thời Yến cảm thấy trước ngực có một dòng nước ấm, cúi đầu nhìn, mặt dây chuyền vẫn không phát sáng, lúc này lại tỏa ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt nhu hòa.

Thời Yến ngẩng đầu nhìn bạch xà, lập tức hiểu tại sao y lại có cảm giác bị kêu gọi, lẽ nào con bạch xà này có quan hệ với mặt dây chuyền?

Bạch xà ưỡn thẳng người, dựng vảy lên, lưỡi thè thè thụt thụt, nguy hiểm nhìn đám người trước mặt nó, nhưng rất nhanh, nó cũng phát hiện sự tồn tại của Thời Yến, bất an nhúc nhích, thỉnh thoảng nhìn sang hướng Thời Yến, càng lúc càng nóng nảy.

Thời Yến dường như bị cảm xúc của nó ảnh hưởng, linh lực trong người không ngừng sôi trào, khắc chế cỡ nào cũng không áp xuống được, vô cùng khó chịu.

Nhưng Thời Yến chú ý thấy, mấy người trông chừng bạch xà lại không chịu chút ảnh hưởng nào, Thời Yến nhìn kỹ lại, phát hiện người trông chừng bạch xà cư nhiên toàn là người bình thường. Nhưng trên người họ có sát khí và vị máu tanh rất nặng, chỉ sợ đều là người liều mạng.

Lát sau, bạch xà nóng nảy xong, liền trở nên suy yếu, bạch xà bất an quẫy quẫy đuôi, dần không còn khí sức, mềm rũ nằm dưới đất.

Trong mắt đám người canh chừng nó lóe lên tia hưng phấn, một trong đó thấy bạch xà không còn khí sức, nhanh chóng mở ra một cái cửa nhỏ trên lồng thủy tinh, bỏ vào một đống trùng tham máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!