Chương 6: (Vô Đề)

Khi Thời Huân bước vào, cho dù hắn có thể thu liễm khí tức của mình, nhưng Thời Yến vẫn cảm thấy thở không nổi, cứ như đang đứng trước mặt y là ngọn núi Nga Mi vô pháp vượt qua, chọc thẳng trời xanh, còn y như một con kiến nhỏ bé, cho dù ngẩng đầu, cũng không cách nào đạt được độ cao y mong ước.

Trong ngự linh sư, khi đạt đến tử cấp, là thời kỳ liều lĩnh nhất, vào thời gian này, tất cả cường đại đều được triển lộ ra, giống như một thanh kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, mỗi giờ mỗi khắc đều thể hiện mũi nhọn và sự cường đại của mình. Lúc này Thời Huân đã đạt đến tử cấp hậu kỳ, càng phát huy nó thành thạo nhất.

Nhiều năm không gặp, Thời Huân đã có biến hóa nghiêng trời lệnh đất so với trong ký ức của Thời Yến, mà Thời Huân nhìn thiếu niên đã hoàn toàn trưởng thành, trong lòng cũng trăm cảm xúc đan xen.

Hắn không thích Thời Yến, đây là chuyện cả Thời gia đều biết, vì thế mấy năm nay cuộc sống của Thời Yến không tốt, hắn cũng bỏ mặc không lo, coi như ngầm cho phép. Nhưng, cho dù hoàn cảnh có ác liệt cỡ nào, y vẫn đã trưởng thành, lúc nhỏ thì đẹp như con búp bê sứ, sau khi trưởng thành lại càng khiến người kinh diễm, làn da tái nhợt do trường kỳ không đủ dinh dưỡng không mấy ảnh hưởng đến vẻ ngoài xuất chúng của y.

Với loại tướng mạo như của Thời Yến, bất kể nam hay nữ, đều sẽ trở thành vưu vật trên đời. Tiếc rằng, chỉ có vỏ rỗng.

Bị khí thế của Thời Huân đè ép, Thời Yến vẫn luôn cúi đầu, nhưng lại có thể cảm giác rõ được ánh mắt Thời Huân nhìn mình chằm chằm. La Hưng ngay lúc Thời Huân bước vào đã bị đuổi ra, lúc này trong phòng chỉ có hai người, không khí dường như ngưng đọng lại, mỗi phút mỗi giây đều cực kỳ dài.

Thời Yến biết Thời Huân đây là đang cố ý cho y cảm giác áp bách, dưới áp lực cường đại của Thời Huân, Thời Yến cuối cùng nhịn không được, nổi giận, cưỡng ép ngẩng đầu lên, dùng toàn lực ngưng tụ linh lực vào mắt, hai mắt dần trở nên có thần, sương trắng mênh mông tan đi, dáng vẻ Thời Huân cũng càng lúc càng rõ ràng.

Là một nam nhân trung niên vô cùng tuấn tú, nhưng xét thấy hắn không có bất cứ hảo cảm nào với mình, Thời Yến đương nhiên sẽ không tự tìm xấu mặt tươi cười nghênh đón, dứt khoát vô cảm đối kháng Thời Huân, cho dù linh lực trong người bị rối loạn do sự cường đại của Thời Huân, gần như sắp nôn ra máu, Thời Yến cũng cắn răng nhịn.

Thời Huân sửng sốt, tuy hắn chỉ dùng hai phần sức mạnh, nhưng Thời Yến có thể ngẩng đầu lên đối chọi hắn, vẫn khiến hắn bất ngờ. Uy áp của Thời Huân ngưng lại, giây tiếp theo rút đi như thủy triều, Thời Yến đột nhiên mất đi áp lực, sắc mặt đỏ lên, ngụm máu không khống chế được trào ra, men theo khóe môi chảy xuống. Thời Yến lập tức đưa tay lau đi, sau đó lấy khăn tay lau sạch máu trên mu bàn tay.

Thời Huân thấy thế, bất giác có chút bực bội, hắn đường đường là gia chủ Thời gia, cường giả tử cấp, lại đi làm khó một người mù đến ngay cả người bình thường cũng không bằng, hơn nữa còn là tiểu bối của hắn. Trong lòng có chút hổ thẹn, ánh mắt nhìn Thời Yến cũng khác với trước.

Có lẽ đè ép mấy năm nay, cuối cùng khiến Thời Yến hiểu ra, tuy tính cách vẫn cực kỳ ác liệt hung tàn, nhưng ít nhất đã có nhiều cốt khí hơn trong ký ức.

Thời Huân nghĩ thế, bèn mở miệng: "Nếu hiện tại cậu đã là ngự linh sư xích cấp, thì chuẩn bị một chút, ba tháng sau tham gia kiểm tra tháp thời gian của gia tộc, nếu thông qua, đến lúc đó ta sẽ đích thân phát chứng thư chứng minh ngự linh sư cho cậu."

Thời Yến sửng sốt, nhưng y phản ứng cực nhanh, nhanh chóng gật đầu.

Thời Huân nhìn y một cái thật sâu, rồi xoay người đi.

Thời Huân đi rồi, trên mặt Thời Yến kìm không được xuất hiện nụ cười.

Một câu của Thời Huân nhìn như đơn giản, lại hàm chứa không ít ý nghĩa. Đầu tiên, chuyện y giết chết ngự linh sư lần này, đã được áp xuống tạm thời, Thời gia cho y ba tháng chuẩn bị, cho phép y tham gia kiểm tra tháp thời gian. Thứ này là chuyên môn chuẩn bị cho ngự linh sư, nếu cho y tham gia, biểu thị thừa nhận linh lực đột nhiên lòi ra của y. Một khi y thông qua, sẽ thừa nhận thực lực của y, và chuyện lần này, Thời Huân sẽ triệt để đặt dấu chấm hết cho y.

Đương nhiên, nếu không thông qua, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ càng thêm khổ sở.

Thời Yến nhếch môi cười tự tin, đây là bước đầu tiên y trở thành ngự linh sư, mà y, nhất định sẽ thông qua!

Chớp mắt lại qua một tháng.

Linh thủy lại thông qua hai mắt chảy vào trong người, theo ngũ quan tương thông, chậm rãi chảy vào cổ họng Thời Yến.

Thời Yến mở mắt ra, hai mắt lóe ánh bạc, nhanh chóng biến mất không thấy. Y nâng tay sờ mặt, quả nhiên lại là một tầng cáu bẩn.

Hai ngày trước, linh thủy nhỏ vào mắt y, cuối cùng phát sinh biến hóa.

Lúc trước linh thủy nhỏ vào mắt, luôn chỉ có thể thẩm thấu cả nhãn cầu, sau đó chảy ra máu đục, tẩy sạch hai mắt y. Nhưng số lần nhỏ nhiều rồi, linh thủy cuối cùng chậm rãi thấm vào trong, chảy vào nội thể, thể chất của y cũng theo đó biến hóa, trên da tràn ra cáu bẩn, mà vật y bài tiết ra, khi đó cũng thối muốn chết.

Sau nhiều lần, chậm rãi, cáu bẩn càng lúc càng ít, thể chất Thời Yến cũng đã được cải thiện thật lớn, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn trước không ít.

Đương nhiên, có được ắt có mất, hiện nay nhu cầu của y về linh thủy càng lúc càng lớn, linh thủy do mặt dây chuyền tiết ra dần không đủ cho y sử dụng, Thời Yến quyết định đeo dây chuyền lên người, bắt đầu thử sử dụng nó.

Nhưng bất luận y dùng phương pháp nào, mặt dây chuyền vẫn không có phản ứng, y nhớ mặt dây chuyền này từng phát ra ánh sáng bạc, hiện tại lại làm sao cũng không được.

Thời Yến bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tục tu luyện theo cách cũ. Theo thể chất được biến đổi, linh lực trong người càng thêm tinh khiết, hình thành nước ấm trong người thậm chí hội tụ thành cụm sương. Trên đại não thì hình thành một không gian độc lập, theo cụm sương ngưng tụ lại không tan, linh lực có thể tập trung tồn giữ trong người cũng tăng lên không ít.

Nhờ đọc sách Thời Yến hiểu, hiện tượng linh lực hóa sương của y, chỉ có ngự linh sư chính thức bước vào hoàng cấp mới có thể có, nhưng khi y phóng linh lực ra ngoài công kích, ánh sáng tỏa ra trên người, vẫn là màu đỏ.

Dù vậy Thời Yến vẫn rất cao hứng, y có thể từ một phế nhân bình thường đột nhiên biến thành ngự linh sư, vốn đã là chuyện lạ, nếu không nhờ Thời Huân áp chế, sớm đã lật trời. Nhưng nếu để người biết y trong thời gian ngắn như thế biến thành hoàng cấp, chỉ sợ sẽ dẫn tới oanh động cả đại lục, chỉ dựa vào sức của Thời gia căn bản không thể bảo vệ y.

Còn hiện nay, bề ngoài y vẫn nên bảo trì xích cấp, che giấu thực lực, đối với y hiện tại chỉ lợi không hại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!