Bát Hỉ mới truyền tin qua, Lạc Phi đã kết nối âm thanh với Lạc Khắc, rất nhanh, tiếng của Lạc Khắc truyền tới: "Phi nhi, em hiện tại đang ở đâu?"
Trong tiếng nói của Lạc Khắc có chút tạp âm, xung quanh hình như có âm thanh khác đang quấy nhiễu, Thời Yến nghiêm túc lắng nghe, tựa hồ là tiếng gào rú của dã thú gì đó, còn có tiếng cầu xin của nhân loại, nhưng vô cùng mơ hồ, Thời Yến không dám xác định mình có nghe lầm hay không.
Lạc Phi liên lạc được với anh trai, vô cùng vui vẻ, căn bản không chú ý đến âm thanh kỳ quái đó, vừa gật đầu vừa nói: "Anh đã bắt được ma thú rồi sao, hiện tại em qua đó sẽ có linh sủng hả?"
"Đợi lúc em qua đây có lẽ là được." Thanh âm Lạc Khắc mang chút khàn khàn thị huyết: "Ma thú này hơi không nghe lời, Phi nhi em đi chậm một chút, linh sủng hình rắn lần trước không có được cũng không sao, anh tìm con này đảm bảo em sẽ thích!"
"Anh, bên cạnh em có người đi chung." Lạc Phi nói, "Khi em vào đây bị ma thú tập kích, tiêu hết linh lực, đồ trên người cũng rớt mất, là cậu ấy giúp em, cậu ấy qua cùng em."
Lạc Khắc trầm mặc một lát, hỏi: "Là ai, tên gì? Ngự linh sư cấp mấy?"
Lạc Khắc hỏi cực không khách khí, hiển nhiên không ngờ Lạc Phi sẽ để liên kết âm thanh phóng ra cho Thời Yến nghe, Lạc Phi có chút lúng túng nhìn Thời Yến một cái: "Em còn không biết cậu ấy tên gì, cậu ấy là một ngự linh sư hoàng cấp… chính là chủ nhân của ma thú hình rắn mà em nói với anh lần trước."
"Hử?" Lạc Khắc nghe thế, lập tức hưng trí, cùng lúc này, bên phía gã đột nhiên truyền tới một tiếng kêu gào thảm thiết.
Âm thanh Lạc Khắc khựng lại, sau đó vội nói: "Mang cậu ta qua đi, anh đi bắt linh sủng cho em, Phi nhi ngoan, đợi lát gặp."
Lạc Phi vui vẻ tắt máy liên lạc, căn bản không phát giác có bất cứ cái gì không thỏa đáng.
Bát Hỉ vì cách Thời Yến khá xa, không cách nào ghi lại hình ảnh cho Thời Yến xem, nhưng thông qua miêu tả của nó, Thời Yến hiểu, Lạc Khắc bắt ma thú cho Lạc Phi hoàn toàn là nói dối, gã ngắm trúng linh sủng tuyết lang của một ngự linh sư lục cấp, thấy đối phương không nguyện ý bỏ ra, Lạc Khắc liền ỷ mình là ngự linh sư thanh cấp, bắt ngự linh sư lục cấp kia và sủng vật của hắn nhốt vào lồng bảo khí của mình.
Vì để tuyết lang thoát khỏi khế ước với chủ nhân, Lạc Khắc bỏ thuốc tuyết lang, tuyết lang bản tính thị huyết, sau khi mất thần trí, dưới sự dẫn dắt của Lạc Khắc, dần xem chủ nhân của mình là thức ăn.
Đồng thời Lạc Khắc bắt đầu bức ép ngự linh sư đó, chỉ cần hắn đáp ứng hủy khế ước, liền thả hắn, nhưng ngự linh sư kia thà chết không theo, mà tiếng thét truyền tới từ phía Lạc Khắc qua máy liên lạc mới nãy, rõ ràng là tiếng thét của ngự linh sư lục cấp bị linh sủng của mình cắn!
Biết rõ tất cả, sao Thời Yến còn đứng yên được, kéo Lạc Phi nhanh chóng đi tới chỗ Lạc Khắc theo Bát Hỉ chỉ dẫn.
Lạc Phi bị Thời Yến kéo, thấy sắc mặt Thời Yến cực kỳ âm trầm khó coi, trong lòng sợ hãi. Lúc này trong lòng Thời Yến rất tức giận, thực lực ngự linh sư lục cấp bình thường che giấu cũng do cảm xúc mất khống chế mà không tiếp tục giấu nữa, Lạc Phi bị uy áp tỏa ra trên người Thời Yến chấn khiếp, không dám nói nhiều, vội vã theo Thời Yến đến chỗ Lạc Khắc.
Rất nhanh, bọn họ tới trước lưới cảnh báo, bước qua lưới cảnh báo này, phía trước chính là nơi ngự linh sư thanh cấp kiểm tra. Lúc họ xuyên qua lưới cảnh báo, lưới cảnh báo không chỉ truyền tới âm thanh cảnh báo, hơn nữa còn ra tay ngăn cản một chút, chỉ có đột phá được lưới cảnh báo mới qua được.
Thời Yến thấy phía trước là tấm lưới đã phát động cảnh báo, nâng tay thả Cửu Trọng Sát bay ra, lúc này Thời Yến không thèm che giấu thực lực nữa, y thao túng Cửu Trọng Sát nhanh chóng va đụng lưới cảnh báo, dao động linh lực sinh ra khiến Lạc Phi nhanh chóng lùi về vài bước, cô vốn còn chưa hồi phục, do không kịp phòng bị, suýt nữa bị chấn động này đả thương.
Lạc Phi quay đầu hồ nghi không thôi nhìn Thời Yến, thấy Thời Yến không chịu chút ảnh hưởng nào, thậm chí vì để tốc chiến tốc thắng, hai mắt Thời Yến nhanh chóng biến thành màu bạc, theo "thời gian" xuất hiện, linh lực lan tràn xung quanh lưới cảnh báo thoáng cái đứng lại, Cửu Trọng Sát của Thời Yến lại tấn công lần nữa, nhẹ nhàng đột phá lưới cảnh báo.
Thu hồi Cửu Trọng Sát, hai mắt biến về màu bình thường, Thời Yến bước vội qua tấm lưới.
Lạc Phi thấy thế, vội đè nén chấn động trong lòng, đi theo.
Kỹ năng thiên phú "thời gian" của Thời gia…
Lạc Phi nhìn bóng lưng vội vàng của Thời Yến, chấn động trong lòng không cách nào bình ổn, nhớ tới lần đầu gặp mặt cô cư nhiên dự định ỷ thế hiếp người, Lạc Phi thầm thấy may mắn hôm đó không chọc giận Thời Yến. Đồng dạng trong sáu gia tộc lớn, Lạc Phi hiểu rất rõ người có thể tu luyện được kỹ năng thiên phú sẽ được gia tộc xem trọng thế nào, khó trách một ngự linh sư hoàng cấp lại vào được năm tư, tuy nhìn Thời Yến không còn nhỏ tuổi, nhưng ai lại biết, y ở Thời gia lại có địa vị thế nào….
Cư nhiên quên hỏi tên y…
Lạc Phi phiền não trong lòng, nhanh chóng đuổi theo Thời Yến.
Cô chìm trong chấn động bởi thực lực của Thời Yến, suýt quên mất anh trai còn đang tìm linh sủng cho mình, khi cô và Thời Yến cuối cùng đuổi đến nơi, tình hình trước mắt khiến Lạc Phi kinh ngạc!
Lúc này Lạc Khắc đưa lưng về phía họ, trước mặt Lạc Khắc, có một cái lồng rộng hai mét, đó là bảo khí của Lạc Khắc. Là em gái Lạc Khắc, Lạc Phi đương nhiên biết rõ, nhưng lúc này trong bảo khí lại giam cầm một ngự linh sư toàn thân đẫm máu, cùng một con tuyết lang đã không còn bình thường!
Tuyết lang tuy hung hãn, nhưng sau khi bị nhân loại thu phục, lại có thể trở thành linh sủng trung tâm nhất, hơn nữa có tính công kích cực mạnh, toàn thân da lông trắng dày, nhìn cực kỳ uy phong. Nhưng lúc này lông trắng toàn thân con tuyết lang đó đã bị máu nhuộm đỏ, khóe miệng còn dính thịt đỏ máu, hai mắt nó đã biến thành màu đỏ máu, lao tới cắn xé nhân loại trước mặt mình, tứ chi không ngừng bất an nóng nảy di động trên đất, muốn lao tới cắn xé nhân loại trước mặt, nhưng bản năng lại không cho phép nó làm thế, nó vẫn luôn khổ sở giãy dụa.
Lạc Khắc nhìn một người một thú này, nụ cười đầy mặt, gã đi tới trước mặt nhân loại kia: "Belial, cảm giác bị linh sủng mình nuôi dưỡng cắn xé ra sao? Cho dù linh sủng có trung thành thế nào, cũng khó thể che giấu thú tính trong xương cốt chúng! Cậu xem tôi chỉ bỏ chút thuốc cho nó thôi, nó đã không thể khống chế muốn ăn cậu rồi… linh sủng như thế cậu còn nuôi làm gì, cho dù hôm nay cậu không giải trừ khế ước, giữa cậu và nó đã sinh ra ngăn cách, sau này căn bản không cách nào sóng vai chiến đấu.
Tôi không muốn mạng của cậu, cậu tu luyện đến lục cấp hiện nay cũng không dễ dàng, hiện tại giải trừ khế ước vẫn còn kịp, tôi chỉ muốn tuyết lang… nếu cậu không đáp ứng, tôi sẽ tố cáo chuyện cậu từng làm trước kia! Khi cậu còn là người bình thường, đã lỡ tay giết chết ngự linh sư dự định xâm phạm cậu, cho dù hiện tại cậu đã có thân phận khác với quá khứ, nhưng khi cậu giết người vẫn chỉ là một người bình thường… nghĩ đến pháp luật đại lục đi, cậu không thoát được chế tài của pháp luật. Nếu cậu đáp ứng, tôi bảo đảm, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài, cậu an toàn rồi."
"Nằm mơ…" Người đầm đìa máu kia tựa lưng vào lồng, cúi đầu không nhìn rõ bộ dạng: "Lạc Khắc, mày hiếp người quá đáng! Mày sẽ phải hối hận bởi chuyện mày làm hôm nay__"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!